Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Dòng sông trong “Thả Một Bè Lau” là biểu tượng cho dòng thời gian chảy trôi không ngừng, là nơi quá khứ được gột rửa và hiện tại được khởi sinh. Ông Lương sống bên sông, đối diện với con nước mỗi ngày, và trong dòng chảy đó, ông dần đối diện với chính mình.
Sông không nói, không phán xét, nhưng nó nhẫn nại cuốn đi những đau thương, nhắc con người về sự vô thường và cần thiết của buông bỏ. Ông Lương chọn thả bè lau trên sông – như một hành động gửi gắm, một lời sám hối, một khát khao tái sinh.
Dòng sông ấy như cuộc đời: có đoạn hiền hòa, có khúc dữ dội. Nhưng dù thế nào, nó cũng không dừng lại. Qua biểu tượng dòng sông, Nguyễn Huy Thiệp gợi mở triết lý sống sâu xa: hãy biết để quá khứ trôi đi, và học cách sống với hiện tại bằng tâm hồn bình an.