Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Một trong những đặc điểm nổi bật trong “Thả Một Bè Lau” là sự giao thoa giữa hiện tại và quá khứ, giữa cái đang sống và cái đã mất. Ông Lương – với tư cách một người cha, người chồng và là nạn nhân lẫn tác nhân của bi kịch – luôn sống trong trạng thái hoài niệm, suy tư và dằn vặt.
Quá khứ của ông không yên bình. Những lựa chọn sai lầm, sự cạn cợt trong đạo lý, lòng ích kỷ cá nhân đã dẫn đến cái chết của người vợ. Nay, trong sự cô đơn và sám hối, ông bắt đầu cuộc đối thoại lặng lẽ với lương tâm. Chính sự đối thoại ấy giúp ông dần hóa giải nỗi đau, biết trân trọng những điều nhỏ bé, biết sống tử tế hơn.
Qua ông Lương, ta thấy một chân lý: hiện tại luôn chứa đựng bóng hình quá khứ, nhưng con người có thể sửa chữa bằng hành động và nhận thức đúng đắn.