Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Thế nhưng vẫn có một quan niệm truyền thống về thời gian lẩn khuất phía sau hành trình từ trung tâm ra ngoại vi của những đại lộ vòng tròn. Serge bị đẩy khỏi trung tâm nhưng vẫn tìm cách quay lại — điều đó có nghĩa là anh vẫn phụ thuộc tiêu cực vào cha mình. Những nỗ lực để đồng nhất với người cha đều thất bại: “Chúng ta đã quá bận tâm đến những sắc thái và nghệ thuật soi mói từng chút một! Giờ chúng ta cần những gã man rợ trẻ tuổi giẫm nát vườn hoa!” (tr.141). Nhưng chuyển động ngược lại — từ nhân vật chủ quán rượu Grève, người khuyên anh hãy sống vì tương lai — cũng là một kiểu phụ thuộc tiêu cực, miễn là ta không nhận ra rằng ngay trong nỗ lực tách mình khỏi quá khứ, ta đã luôn mang dáng hình người cha trong chính mình.
Có lẽ ý niệm trung tâm – ngoại vi là chưa đủ để nghĩ về mối quan hệ giữa ta với quá khứ và tương lai. Trước hết, phải đạp đổ cả dòng thời gian như đạp nát một luống hoa. Chỉ khi đó, ta mới có thể sống cảm giác "ta chính là cha mình" (mimesis), trong khi đồng thời, ta chỉ có thể là chính mình nhờ việc lệch khỏi cha (anti-mimesis). Nghĩ được cả hai cùng lúc — đó mới là “tiểu thuyết tương lai” thực sự.