Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Nguyễn Huy Thiệp luôn nổi bật bởi giọng văn vừa lạnh lùng, vừa nhân hậu. Trong “Thả Một Bè Lau”, ông không dùng cảm xúc để ép người đọc rơi lệ, mà bằng sự sắc sảo trong ngôn từ, chi tiết biểu tượng và bút pháp tối giản, ông khiến người đọc lặng đi trong suy ngẫm.
Câu chuyện có thể ngắn, tình tiết đơn giản, nhưng độ nén cảm xúc và chiều sâu tư tưởng rất lớn. Ông không giảng đạo, không tô vẽ kẻ xấu người tốt một chiều. Ông để nhân vật tự đi qua hành trình thức tỉnh, để người đọc tự soi vào mình.
Đây là thành công lớn nhất của truyện: nó đánh thức phần người trong ta bằng sự lặng im, bằng hình ảnh mong manh như lau sậy, như tiếng sáo phiêu bồng, và trên hết, bằng một niềm tin rằng: người từng sai vẫn có thể tốt lại – nếu biết thả một bè lau trong lòng mình.