Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Tôi không hiểu Viện Hàn lâm Thụy Điển đã thấy điều gì ở Modiano để trao cho ông giải Nobel Văn học.
Tôi không muốn trở nên thiển cận, nhưng cảm giác như bất kỳ ai cũng có thể ngồi xuống và viết linh tinh về một ai đó lang thang trên đường phố ban đêm, rồi liên tục tự hỏi về chính mình và người khác.
Đúng, đó là phong cách của ông… ông không tự xưng là xứng đáng với Nobel, nhưng mà… nếu bạn so sánh ông với các nhà văn đoạt giải trong thế kỷ 20 thì hẳn bạn sẽ phải bật cười chua chát.
Tôi bắt đầu với Rue des boutiques obscures và vô cùng thất vọng.
Rồi đến La Petite Bijou, có vẻ khá hơn đôi chút nhưng vẫn không mang lại điều gì mới mẻ.
Giờ tôi chỉ còn tò mò về hai tác phẩm nữa của ông: Dora Bruder và Dans le café de la jeunesse perdue. Có thể trong đó sẽ có điều gì đó đặc biệt hơn, nhưng tôi vẫn nghi ngờ.