Một hạt muối giữa nhân gian – Nhỏ bé nhưng không vô nghĩa
Tác giả ví con người như những hạt muối – nhỏ xíu, dễ hoà tan, dễ bị lãng quên, nhưng lại là thứ không thể thiếu nếu muốn cuộc sống có "vị".
Hạt muối không phô trương, không lấp lánh, nhưng hiện diện thầm lặng trong từng khoảnh khắc đời thường.
Cũng như con người – đôi khi sống chẳng cần quá nổi bật, chỉ cần có ích, có giá trị, và biết giữ lấy bản chất của chính mình đã là một điều đáng quý.
Có thể nói hiếm có cuốn tiểu thuyết mỏng nào lại chứa đựng nhiều nỗi buồn, chiêm nghiệm và hoài niệm như tác phẩm của Patrick Modiano.
Nhân vật xưng "tôi" mang theo bao nỗi hoài nghi trong suốt cuộc hành trình đi tìm cha. Người cha ấy như một kẻ lang thang vô danh sống giữa những ... Xem thêm
Có thể nói hiếm có cuốn tiểu thuyết mỏng nào lại chứa đựng nhiều nỗi buồn, chiêm nghiệm và hoài niệm như tác phẩm của Patrick Modiano.
Nhân vật xưng "tôi" mang theo bao nỗi hoài nghi trong suốt cuộc hành trình đi tìm cha. Người cha ấy như một kẻ lang thang vô danh sống giữa những kẻ xa lạ đầy rối ren và u tối. Cuộc tìm kiếm cội nguồn hé lộ biết bao thất vọng và vỡ mộng, để rồi nhân vật chỉ còn thấy ký ức của những năm tháng đã mất, những lời hứa không bao giờ thành. Quá khứ và hiện tại — cái nào mơ hồ hơn? Chỉ còn lại là nỗi khắc khoải về bản thân, niềm tin vào hai từ “gia đình” đủ mạnh để đưa anh bước trên hành trình đức tin đầy hiểm nguy ấy.
Hành trình ấy là một giai đoạn phức tạp, không có chỗ dựa, một cuộc sống sống qua ngày đoạn tháng nhưng luôn tự nhủ rằng “anh còn cả cuộc đời phía trước.” Cuộc đời là chuỗi những thứ tạm bợ và mong manh, nên việc đi tìm người cha đầy giả định ấy có lẽ là hành trình đi tìm những giá trị nhân văn đã mất hoặc đang phai nhạt. Và đó cũng là một lời cảnh báo về một xã hội đang đảo lộn tất cả: sự chia rẽ, bạo lực, khinh thường và bất công — những di chứng chưa được hàn gắn sau chiến tranh.