Nhìn thẳng vào vực thẳm của chế độ nô lệ, cuốn tiểu thuyết xuất sắc này đã biến lịch sử thành một câu chuyện dữ dội và rúng động. Seth, nữ nhân vật chính, sinh ra là nô lệ, bỏ trốn tới Ohio, nhưng mười tám năm sau chị vẫn chưa được tự do. Chị vẫn còn quá nhiều ký ức về Mái Ấm, về cái nơi tươi đẹp đã từng xảy ra biết bao chuyện kinh hoàng. Và ngôi nhà mới của chị bị ám bởi một hồn ma, hồn ma của chính đứa con chị đã giết, đứa trẻ đã chết mà chưa kịp có tên, trên mộ bia chỉ đề Yêu Dấu.
Yêu Dấu không dễ đọc. Không đơn giản. Dĩ nhiên nó không hề dễ chịu. Đó là kiểu câu chuyện sẽ bóp nghẹt rồi làm tan nát trái tim ta rất lâu trước khi đưa ra bất cứ dấu hiệu nào xoa dịu. Nhưng rồi, sau tất cả những ác nghiệt của số phận và của lòng người, sau đòn roi, sau hàm sắt, sau những xác người lủng lẳng trên cây không đầu không chân, những bạo lực cực đoan, những chuyến tàu chở nô lệ nơi người da đen ngày ngày chết đi rồi bị vứt xác xuống biển, Yêu Dấu vẫn là câu chuyện đẹp đẽ về sự kiên cường của tinh thần con người, về tình yêu và hy vọng, về khát vọng - khát vọng sống và tự do - mãnh liệt, bạo liệt vô cùng.
Xem thêm
"Yêu Dấu" được tôn vinh thành tác kinh điển nhanh chóng và toàn diện hơn bất kỳ cuốn sách hiện đại nào khác, điều này đồng thời cũng khiến nó phải chịu hai "lời nguyền".
Lời nguyền đầu tiên là "lời nguyền của tác phẩm kinh điển", hay có thể gọi là "lời nguyền Moby-Dick": mọi người đều đọc nó quá sớm nên không ai thích nó. "Beloved" không hẳn là khó đọc (cũng giống như Moby-Dick), nhưng nó cũng không dễ dàng gì. Một học sinh trung học bị ép buộc đọc nó sẽ nghi ngờ rằng đây là một cuốn sách "có ích" cho mình, which is no fun for anyone (ý chỉ chẳng vui vẻ gì cho cả học sinh lẫn người lớn). Khi tôi thăm dò những người bạn yêu sách về cuốn sách này, câu trả lời thường là "Ừm... Tôi đã đọc nó 20 năm trước và có lẽ nó ổn" (nếu không phải là im lặng hoàn toàn). Thực tế, tôi nhận được nhiều bình luận nhạt nhẽo về cuốn sách này hơn bất kỳ cuốn nào khác mà tôi nhớ, bao gồm cả Moby-Dick và thậm chí là "Sound and the Fury" - cuốn sách khó nhằn hơn rất nhiều.
Lời nguyền thứ hai - thứ dẫn đến lời nguyền đầu tiên - là bởi vì nó đề cập đến chế độ nô lệ. "Yêu Dấu" được tôn vinh là tác phẩm kinh điển vì nó rất hay, nhưng cũng bởi vì nó là cuốn tiểu thuyết hay nhất mà mọi người có thể đồng ý là của một tác giả da đen và về chủ đề nô lệ. Đây không phải lỗi của Toni Morrison, mà là thành tích của bà.
Ở Mỹ, chúng ta bị ám ảnh bởi vấn đề chủng tộc - di sản của chế độ nô lệ - và vì nhiều lý do khác nhau (hoặc ít nhất là chắc chắn là hai lý do) - bất kỳ cuốn sách nào về chế độ nô lệ cũng sẽ luôn phải hứng chịu chỉ trích. Mark Twain có lẽ đã biết điều đó khi ông viết Huckleberry Finn, rằng cuốn sách sẽ không bao giờ được bàn luận ngoài bối cảnh chủng tộc; Toni Morrison chắc chắn cũng biết điều đó. Khi bà viết Beloved (Người Được Yêu Dấu), bà biết rằng mọi kẻ ngu ngốc trong cả nước sẽ công kích cuốn sách này mãi mãi, và có vẻ như nó sẽ tồn tại rất lâu. Như vậy, Toni Morrison, một nhà văn tài ba đang ở đỉnh cao phong độ, đã viết nên một thiên anh hùng ca man rợ, không khoan nhượng về những nỗi kinh hoàng của chế độ nô lệ, và mọi người lại nói về chủ đề của nó thay vì cách viết của nó. Nó có tuyệt vời không? Vâng! Nó tuyệt vời. Liệu nó có xứng đáng được đưa vào văn học kinh điển, hay nó được đưa vào một phần vì nó lấp đầy một chỗ trống mà chúng ta cần lấp đầy? Và câu trả lời là có cho cả hai. Điều khiến tôi kinh ngạc về Beloved là cách Morrison hoàn toàn kiểm soát câu chuyện. Cách bà ấy gợi ý về các sự kiện, rồi từ từ quay lại để làm rõ chúng hết lần này đến lần khác, từ các góc nhìn khác nhau. Bà ấy thiết lập khoảng mười bí ẩn khác nhau - chuyện gì đã xảy ra với Sixo, chẳng hạn? Và bà ấy giải quyết từng bí ẩn một. Sixo có được dòng cuối cùng tuyệt vời, "Bảy giờ! Bảy giờ!" khi anh ấy chìm trong khói lửa. Cuốn sách này đạt đến trình độ bậc thầy về xây dựng câu đố, gợi nhớ đến phong cách của Vladimir Nabokov. Toni Morrison đi trên dây xuyên suốt tác phẩm: bà hoàn toàn lên án chế độ nô lệ, tra tấn chúng ta bằng hiện thực của nó - sự kiện mà cuốn sách dựa trên là có thật - nhưng bà dừng lại đúng lúc trước khi trừng phạt chúng ta vì đã đọc nó. (Không giống như người đồng nghiệp được tôn vinh của bà, Cormac McCarthy, người luôn hướng đến sự trừng phạt.)
Đây không phải là một cuốn sách hoàn hảo. Toni Morrison có một phong cách "sến" tiềm ẩn sâu sắc, đặc biệt là khi nói về tình yêu, điều này khiến tôi nhiều lần lắc đầu khó chịu: "Họ cứ thế một lúc vì Denver và Sethe đều không biết cách khác: làm sao để dừng lại và không yêu ánh nhìn hay cảm giác của đôi môi cứ liên tục hôn." Đáng ghét, phải không? Và mặc dù bà ấy thường kiểm soát được sự cuồng tín với phong cách William Faulkner, nhưng có những khoảnh khắc mà lối văn mông lung của chủ nghĩa hiện đại ùa lên: đặc biệt là đoạn gần cuối theo góc nhìn của Beloved. Chúng ta không cần phải chui vào đầu cô ấy để nhận ra cô ấy hoàn toàn điên loạn; Toni Morrison có thể tin rằng bà ấy đã truyền tải điều đó một cách hoàn hảo rồi. Nhưng đây là những đánh giá được đưa ra trong bối cảnh của một cuốn sách tuyệt vời. Tôi đang nhặt sạn vặt vãnh vì Beloved tuyệt vời đến mức xứng đáng được phân tích kỹ lưỡng. Đây là một cuốn sách tuyệt vời: bổ ích, lôi cuốn, khác biệt, quan trọng. Nó xứng đáng với vị trí của mình.