Nhìn thẳng vào vực thẳm của chế độ nô lệ, cuốn tiểu thuyết xuất sắc này đã biến lịch sử thành một câu chuyện dữ dội và rúng động. Seth, nữ nhân vật chính, sinh ra là nô lệ, bỏ trốn tới Ohio, nhưng mười tám năm sau chị vẫn chưa được tự do. Chị vẫn còn quá nhiều ký ức về Mái Ấm, về cái nơi tươi đẹp đã từng xảy ra biết bao chuyện kinh hoàng. Và ngôi nhà mới của chị bị ám bởi một hồn ma, hồn ma của chính đứa con chị đã giết, đứa trẻ đã chết mà chưa kịp có tên, trên mộ bia chỉ đề Yêu Dấu.
Yêu Dấu không dễ đọc. Không đơn giản. Dĩ nhiên nó không hề dễ chịu. Đó là kiểu câu chuyện sẽ bóp nghẹt rồi làm tan nát trái tim ta rất lâu trước khi đưa ra bất cứ dấu hiệu nào xoa dịu. Nhưng rồi, sau tất cả những ác nghiệt của số phận và của lòng người, sau đòn roi, sau hàm sắt, sau những xác người lủng lẳng trên cây không đầu không chân, những bạo lực cực đoan, những chuyến tàu chở nô lệ nơi người da đen ngày ngày chết đi rồi bị vứt xác xuống biển, Yêu Dấu vẫn là câu chuyện đẹp đẽ về sự kiên cường của tinh thần con người, về tình yêu và hy vọng, về khát vọng - khát vọng sống và tự do - mãnh liệt, bạo liệt vô cùng.
Xem thêm
Cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh nước Mỹ sau Nội chiến và kể câu chuyện về một người phụ nữ tên Sethe, một nữ nô lệ. Sethe cuối cùng đã thoát khỏi chế độ nô lệ, nhưng quá khứ tiếp tục ám ảnh cô. “Yêu dấu” là một cuốn tiểu thuyết ám ảnh và đẹp đẽ, khám phá những ảnh hưởng lâu dài của chế độ nô lệ với cả cá nhân và xã hội nói chung.
“Yêu dấu” được xuất bản năm 1987 và được đề cử giải Pulitzer và giải thưởng Sách Quốc gia của Mỹ, và cuốn tiểu thuyết này cũng được đánh giá là một cuốn sách thể hiện giọng nói và phong cách viết độc đáo của Morrison.
“Yêu dấu” là một tác phẩm quan trọng vì nhiều lý do. Thứ nhất, nó là cuộc khám phá bậc thầy về những tàn tích đau thương của chế độ nô lệ. Thứ hai, “Yêu dấu” đáng đọc vì cấu trúc tường thuật của nó. Morrison sử dụng cách kể chuyện phi tuyến tính, sử dụng hồi tưởng và thay đổi quan điểm để dần tiết lộ toàn bộ nỗi kinh hoàng trong quá khứ của Sethe. Câu chuyện rời rạc phản ánh cuộc đời rạn nứt, bị xé nát của các nhân vật. Cuối cùng, “Yêu dấu” là minh chứng cho sức mạnh của ký ức và sự cần thiết phải đối mặt với quá khứ. Dẫu quá khứ mang lại nỗi đau, nhưng các nhân vật hiểu rằng chỉ bằng cách ghi nhớ và thừa nhận lịch sử cá nhân và tập thể, họ mới có thể chữa lành và tiến về phía trước. Đây được coi là tác phẩm quan trọng của Toni Morrison.