Nhìn thẳng vào vực thẳm của chế độ nô lệ, cuốn tiểu thuyết xuất sắc này đã biến lịch sử thành một câu chuyện dữ dội và rúng động. Seth, nữ nhân vật chính, sinh ra là nô lệ, bỏ trốn tới Ohio, nhưng mười tám năm sau chị vẫn chưa được tự do. Chị vẫn còn quá nhiều ký ức về Mái Ấm, về cái nơi tươi đẹp đã từng xảy ra biết bao chuyện kinh hoàng. Và ngôi nhà mới của chị bị ám bởi một hồn ma, hồn ma của chính đứa con chị đã giết, đứa trẻ đã chết mà chưa kịp có tên, trên mộ bia chỉ đề Yêu Dấu.
Yêu Dấu không dễ đọc. Không đơn giản. Dĩ nhiên nó không hề dễ chịu. Đó là kiểu câu chuyện sẽ bóp nghẹt rồi làm tan nát trái tim ta rất lâu trước khi đưa ra bất cứ dấu hiệu nào xoa dịu. Nhưng rồi, sau tất cả những ác nghiệt của số phận và của lòng người, sau đòn roi, sau hàm sắt, sau những xác người lủng lẳng trên cây không đầu không chân, những bạo lực cực đoan, những chuyến tàu chở nô lệ nơi người da đen ngày ngày chết đi rồi bị vứt xác xuống biển, Yêu Dấu vẫn là câu chuyện đẹp đẽ về sự kiên cường của tinh thần con người, về tình yêu và hy vọng, về khát vọng - khát vọng sống và tự do - mãnh liệt, bạo liệt vô cùng.
Xem thêm
“Có một lời nguyền ở 124. Tất cả chất độc của một đứa trẻ”
Trong Yêu Dấu (1987), người Mỹ gốc Phi (PNL93) Tony Morrison (1931-2019) cho chúng ta thấy chiều sâu thực sự của những vết sẹo do chế độ nô lệ gây ra. Dựa trên một sự kiện có thật, tác phẩm kể về Sethe, một nô lệ trốn thoát đã thực hiện một hành động khủng khiếp và phi tự nhiên khi đối mặt với tình huống hoảng loạn tột độ. Việc lựa chọn sự kiện này, cũng như cách phát triển hậu quả rất riêng của tác giả, là cách cuốn tiểu thuyết này có được sự độc đáo của nó và dẫn chúng ta đến việc hiểu rõ hơn nữa chiều kích thực sự của hệ thống ghê tởm này.
Tác giả chọn siêu nhiên, ma quái, là phản ứng duy nhất đối với hành động phi lý và không thể biện minh này. Một lối thoát khỏi thực tế nơi cái chết nhường chỗ cho những xung đột mà nó gây ra ở những người liên quan và cách họ cố gắng hiểu nó. Yêu Dấu cũng có một biểu tượng tâm linh mạnh mẽ, từ cái cây tạo thành những sợi roi trên lưng nhân vật chính, giống như một cái cây của tội lỗi Cơ đốc giáo hoặc thuyết vật linh của người Châu Phi, hoặc sự hóa thân khác thường, với lễ kỷ niệm của bà lão Baby Suggs trong khu rừng trống như một pháp sư bộ lạc châu Phi. Nguồn tài nguyên này dường như không phản ứng với việc tìm kiếm sự tha thứ hay trả thù, mà đúng hơn là phản ứng duy nhất trước quá nhiều hành động tàn bạo.