Nhìn thẳng vào vực thẳm của chế độ nô lệ, cuốn tiểu thuyết xuất sắc này đã biến lịch sử thành một câu chuyện dữ dội và rúng động. Seth, nữ nhân vật chính, sinh ra là nô lệ, bỏ trốn tới Ohio, nhưng mười tám năm sau chị vẫn chưa được tự do. Chị vẫn còn quá nhiều ký ức về Mái Ấm, về cái nơi tươi đẹp đã từng xảy ra biết bao chuyện kinh hoàng. Và ngôi nhà mới của chị bị ám bởi một hồn ma, hồn ma của chính đứa con chị đã giết, đứa trẻ đã chết mà chưa kịp có tên, trên mộ bia chỉ đề Yêu Dấu.
Yêu Dấu không dễ đọc. Không đơn giản. Dĩ nhiên nó không hề dễ chịu. Đó là kiểu câu chuyện sẽ bóp nghẹt rồi làm tan nát trái tim ta rất lâu trước khi đưa ra bất cứ dấu hiệu nào xoa dịu. Nhưng rồi, sau tất cả những ác nghiệt của số phận và của lòng người, sau đòn roi, sau hàm sắt, sau những xác người lủng lẳng trên cây không đầu không chân, những bạo lực cực đoan, những chuyến tàu chở nô lệ nơi người da đen ngày ngày chết đi rồi bị vứt xác xuống biển, Yêu Dấu vẫn là câu chuyện đẹp đẽ về sự kiên cường của tinh thần con người, về tình yêu và hy vọng, về khát vọng - khát vọng sống và tự do - mãnh liệt, bạo liệt vô cùng.
Xem thêm
Những người nô lệ không được coi là một sinh mạng, họ là đồ vật vô tri vô giác được bán chuyền từ tay người này sang người khác. Họ giống như bị tê liệt đi cảm giác đau đớn, cả thể xác lẫn tâm hồn, vì quá quen thuộc với nó và quên mất giá trị của bản thân mình. Ở cuối quyển sách, Paul D nhắc nhở Sethe, và giống nhắc nhở các bạn đọc rằng: “Em. Em là thứ tốt đẹp nhất của em. Em đấy! ”
Toni Morrison viết nên câu chuyện này, đan xen hiện tại và quá khứ, bởi các câu văn rời rạc và có chút rối rắm. Câu chuyện vừa thực vừa siêu linh này được tuôn ra như những dòng suy nghĩ của Sethe, với tâm trạng rã rời và chìm đắm trong rối rắm. Lối viết này là nét độc đáo riêng của “Yêu dấu”, làm các bạn đọc phải căng não suy nghĩ và sắp xếp các câu chuyện theo dòng thời gian, và bị cuốn vào chính câu chuyện kì bí ấy. Toni Morrison, với “Yêu dấu”, làm độc giả trân trọng sự to do, vốn là thứ ai cũng có, và trân trọng bản thân mình hơn.