Nhìn thẳng vào vực thẳm của chế độ nô lệ, cuốn tiểu thuyết xuất sắc này đã biến lịch sử thành một câu chuyện dữ dội và rúng động. Seth, nữ nhân vật chính, sinh ra là nô lệ, bỏ trốn tới Ohio, nhưng mười tám năm sau chị vẫn chưa được tự do. Chị vẫn còn quá nhiều ký ức về Mái Ấm, về cái nơi tươi đẹp đã từng xảy ra biết bao chuyện kinh hoàng. Và ngôi nhà mới của chị bị ám bởi một hồn ma, hồn ma của chính đứa con chị đã giết, đứa trẻ đã chết mà chưa kịp có tên, trên mộ bia chỉ đề Yêu Dấu.
Yêu Dấu không dễ đọc. Không đơn giản. Dĩ nhiên nó không hề dễ chịu. Đó là kiểu câu chuyện sẽ bóp nghẹt rồi làm tan nát trái tim ta rất lâu trước khi đưa ra bất cứ dấu hiệu nào xoa dịu. Nhưng rồi, sau tất cả những ác nghiệt của số phận và của lòng người, sau đòn roi, sau hàm sắt, sau những xác người lủng lẳng trên cây không đầu không chân, những bạo lực cực đoan, những chuyến tàu chở nô lệ nơi người da đen ngày ngày chết đi rồi bị vứt xác xuống biển, Yêu Dấu vẫn là câu chuyện đẹp đẽ về sự kiên cường của tinh thần con người, về tình yêu và hy vọng, về khát vọng - khát vọng sống và tự do - mãnh liệt, bạo liệt vô cùng.
Xem thêm
Với việc trở về của Paul D., những thắc mắc từ trong quá khứ bắt đầu thành hình. Về hành trình giải phóng chính mình của anh, về những gì xảy ra với Halle, và hơn hết chính là nguồn cơn, là chất xúc tác để Yêu dấu không còn hằn học cũng như sục sôi trong ngôi nhà lớn mang số 124. Ngày mà thiếu nữ được tìm thấy trên góc cây cụt với đôi mắt lờ đờ và đòi uống nước, cũng chính là ngày vòng tròn nối lại, khi Sethe được nối với nơi cuống rốn mà mình từng cắt, nhưng dường như sau bao năm tháng hẫng hụt sống trong dằn vặt là đám mây mờ che mắt, chị đã quên đi chính hình bóng ấy, hình ảnh lớn lên của con gái mình được phản chiếu bên trong Yêu dấu, cô gái mới đến.
Yêu dấu cứ thế lớn lên và chiếm vị trí ngay giữa trung tâm. Nó ghen tị Paul D. khi anh chiếm hữu chị, nó muốn giết chị rồi buông tay ở ngay lúc cuối cùng để chị phải mang ơn nó. Nó đố kỵ với chính Denver - em gái ruột nó, cũng là con mẹ. Nó gào thét trong những ngôi mộ mỗi đêm, với người đàn ông không thịt nằm đè lên nó, và nó cũng bị ám ảnh bởi một nhân dáng phía trên mặt nước mà nó muốn mượn và nhập hồn vào... Yêu dấu đi từ hằn học, sục sôi, lộng hành như là nọc độc của một con rắn; chuyển sang tiết chế, khiêm tốn và từng bước từng bước bào chế một thứ độc dược, để trừng phạt mẹ mình, bắt người khác tránh xa và rồi từ từ chiếm hữu cả bà.