Chuyện diễn ra ở quán Đo Đo, quán ăn do tác giả sáng lập để nhớ quê nhà, nơi có chợ Đo Đo – chỗ Quán Gò đi lên ấy. Bởi thế, trong câu truyện tràn ngập những nỗi nhớ, nhớ món ăn, nhớ giọng nói, nhớ thói quen, nhớ kỉ niệm… Dẫu là câu chuyện ngập tràn nỗi nhớ, vẫn nghe trong đó những tiếng cười rất vui.
Xem thêm
Ngôn từ của bác Ánh lúc nào cũng nhí nhảnh và hồn nhiên đến vậy. Cách viết rất hài hước qua từng chi tiết truyện và mang nhiều điều ý nghĩa ẩn sâu trong đó. Quán Đo Đo mà mấy đứa phục vụ chả ai biết Đo Đo là gì và ở đâu. Cuối cùng phải hỏi chồng của cô chủ và học thuộc, vậy mà không thuộc nổi phải đổi thành Quán Gò Đi Lên - tên sách bắt nguồn từ đây chăng .Quán bán món Quảng mà mấy đứa chả ai người Quảng, chỉ có đứa Quảng Đông và đứa Quảng Tây làm khách xém chạy hết. Cách chú đặt tên cho nhân vật như ông Tiger - vì ông chỉ uống Tiger mà không uống loại nào khác, và mỗi lần vui hay buồn lại tăng thêm 2 chai, ông Thịt Luộc Muối Tiêu - ông hay ăn thịt luộc chấm muối tiêu và bà Fanta - bà uống Fanta mà gọi thành bánh đa. Những chi tiết nhỏ thế thôi cũng đủ khiến cho người đọc phải bật cười vì sự hài hước và câu chuyện ẩn chứa đằng sau cái tên ấy. Đọc truyện còn thấy đâu đó bóng dáng mình, về tình yêu, tình bạn... Truyện bác Ánh rất hay và có nhiều ý nghĩa, mọi người nên mua đọc để cười và thấm sâu ý nghĩa nhé.