Chuyện diễn ra ở quán Đo Đo, quán ăn do tác giả sáng lập để nhớ quê nhà, nơi có chợ Đo Đo – chỗ Quán Gò đi lên ấy. Bởi thế, trong câu truyện tràn ngập những nỗi nhớ, nhớ món ăn, nhớ giọng nói, nhớ thói quen, nhớ kỉ niệm… Dẫu là câu chuyện ngập tràn nỗi nhớ, vẫn nghe trong đó những tiếng cười rất vui.
Xem thêm
Mang tiếng là một người ham đọc sách nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn chỉ mới đọc được mỗi "Quán gò đi lên" của bác Nguyễn Nhật Ánh, đó là khi mấy đứa bạn tôi đang hăng say bàn về truyện của bác thì tôi cũng mon men đến để mượn đọc thử xem sao, để biết sao nó hot thể? Và giờ thì tôi có câu trả lời rồi... Nói sơ qua về tác phẩm thì đây có thể gọi là một câu chuyện có phần lạ hơn đôi chút. Lạ là bởi bối cảnh truyện mang màu sắc khác lạ hơn so với đời thường chúng ta vẫn gặp, nhưng vẫn có trong đó những hình ảnh quen thuộc của một Việt Nam thân thương. Một quán ăn miền Trung tại mảnh đất miền Nam nhộn nhịp, và hiện lên trong từng trang sách cũng là những con người, tuy khác nhau về nơi xuất thân, nhưng lại chung một mục tiêu-cùng sống cùng chết với Quán, những câu chuyện tình ngây ngô của các cô cậu thanh thiếu niên vừa chớm nở tuổi xuân, những câu chuyện xúc động ẩn đằng sau đó, và không thiếu những tràng cười trước nhiều cảnh éo le dở khóc dở cười đến từ các nhân vật, khi đọc, ta hẳn sẽ cảm nhận được những điều mà tác giả muốn truyền tải: một tình thân khó cắt đứt, một tình bạn khó phai của những con người nghèo khó phải bươn chải nơi đất khách. Đây là một tác phẩm hay của bác Ánh, đáng đọc thử một lần.