Chuyện diễn ra ở quán Đo Đo, quán ăn do tác giả sáng lập để nhớ quê nhà, nơi có chợ Đo Đo – chỗ Quán Gò đi lên ấy. Bởi thế, trong câu truyện tràn ngập những nỗi nhớ, nhớ món ăn, nhớ giọng nói, nhớ thói quen, nhớ kỉ niệm… Dẫu là câu chuyện ngập tràn nỗi nhớ, vẫn nghe trong đó những tiếng cười rất vui.
Xem thêm
Nói không ngoa khi cho rằng Nguyễn Nhật Ánh là "chàng hiệp sĩ tuổi thơ". Những trang văn của bác Ánh luôn mang đến cho tôi cảm giác nhẹ nhàng và thư giãn. Đó là 1 giọng văn rất đỗi chân thực và dịu dàng, có lúc hóm hỉnh và đôi khi lại thoáng chút đượm buồn. Và nếu là fan "guột" của bác thì chúng ta không lạ gì với cái tên Đo Đo nữa. Trong "Quán Gò đi lên", Đo Đo là 1 quán ăn nhỏ xíu, chuyên bán các đồ ăn xứ Quảng, mang chút gì đó bình dị và giản đơn giữa Sài Gòn hoa lệ. Trong quán Đo Đo có bà chủ Thanh các các nhân viên mới lớn như Lệ, Kim, Cải, Lâm, Cúc, Lan; và thực tế thì họ chung sống với nhau như 1 gia đình. Ban đầu thì Đo Đo là một quán ăn Quảng không có người Quảng (à thì cũng có nhưng là Quảng Đông và Quảng Tây). Đến khi nhỏ Cúc, dân Quảng chính hiệu với chất giọng "nước nắm Nam Ô nguyên chất" thì quán ăn như được thổi một luồng sinh khí mới, những câu chuyện bi hài, tréo nghoe cũng vì thế mà xuất hiện. Bất chấp những gian khổ của cuộc sống mưu sinh nơi thành thị, những con người đấy lúc nào cũng chân thật và đối đãi với nhau hết lòng, ở họ tràn ngập ý chí và sự lạc quan, vui vẻ, tếu táo. Khi đọc chuyện có lúc bạn sẽ cười ngặt nghẽo vì những tình huống hết sức khôi hài ( như câu chuyện dở khóc dở cười của Cúc khi đi mua "láp xe độp" cho Cải), cũng có lúc lại buồn man mác (mối tình đơn phương của Lan với Lâm, lời hứa chưa thực hiện của Lâm với Cúc), đôi khi bạn cũng sẽ gặp trường hợp không biết nên vui hay nên buồn (mối tình chưa nở đã lụi tàn của Cải với nhỏ Nhàn nhìn vậy mà đã có hai con). Và cả những vị khách thú vị và hài hước như ông Tiger, bà Fanta, ông Thịt Luộc Chấm Muối Tiêu, tất cả đã làm "Quán Gò đi lên" trở thành một trong những cuốn sách thư giãn nhất của Nguyễn Nhật Ánh, dù vẫn còn những khoảng khắc đượm buồn