Chuyện diễn ra ở quán Đo Đo, quán ăn do tác giả sáng lập để nhớ quê nhà, nơi có chợ Đo Đo – chỗ Quán Gò đi lên ấy. Bởi thế, trong câu truyện tràn ngập những nỗi nhớ, nhớ món ăn, nhớ giọng nói, nhớ thói quen, nhớ kỉ niệm… Dẫu là câu chuyện ngập tràn nỗi nhớ, vẫn nghe trong đó những tiếng cười rất vui.
Xem thêm
Từ lâu tôi đã là một người mê sách Nguyễn Nhật Ánh. Tôi vẫn nhớ quyển sách đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh mà mình sở hữu là "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh", hồi tôi mới học lớp 6. Và từ đó, tình yêu với sách của bác Ánh trong tôi cứ lớn dần, dường như tủ sách của tôi toàn là truyện Nguyễn Nhật Ánh. Khi đọc sách của bác, tôi biết rằng: "Với một trái tim ngập tràn yêu thương thì cuộc sống không bao giờ có cơ hội trở thành một gánh nặng." Bác Ánh là người dẫn lối cho những năm tháng tuổi thơ, một hiện tượng độc đáo trong văn học Việt Nam, và nếu được chọn ra một tác phẩm hay nhất của bác, thật khó để đưa ra chỉ 1 cái tên. Với tôi thì cuốn sách này - "Quán Gò đi lên" sẽ không nổi bật như "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" hay "Mắt biếc". Và bối cảnh của cuốn sách cũng thật đặc biệt. Không phải là làng quê mộc mạc mà một chốn quê thu nhỏ giữa lòng thành thị - Quán ăn Đo Đo. (cái quán này cũng chẳng to gì cho kham, bề ngang bốn mét, bề sâu mười sáu mét ngăn làm ba - nơi bày bán, bếp, phòng tắm&nhà vệ sinh). Khi đọc cuốn sách này điều đầu tiên tôi thấy là sự dễ thương (thật sự dễ thương lắm lun ý). Các nhân vật trong truyện đều mang một nét chất phác đến lạ. Cô chủ quán với nhân viên cứ như là mẹ con một nhà vậy (cô Thanh lúc nào cũng bao dung với các thanh niên nghịch ngợm như Lệ, Kim, Cải, Lan, Cúc, Lâm). Còn câu chuyện đơn phương của Lâm với Cúc và kết quả được Cúc "thương lại giả bộ nữa chứ", hay mối tình chưa kịp tỏ đã tắt của Cải với nhỏ Nhàn có tới 2 đứa con lận. Câu chuyện cũng phảng phất nỗi buồn như chuyện buồn của gia đình Cúc, Cải, chuyện lấy chồng hụt của Kim, nỗi buồn thất tình của nhỏ Lan,.. nhưng cảm nhận chung của tôi về cuốn sách là dễ thương và mang lại cảm giác an nhiên đến lạ, cũng như Quán Đo Đo trong truyện đã mang lại cảm giác bình yên, thư thái cho những người con xứ Quảng nơi đất lạ Sài Gòn. Lúc đọc cuốn sách, đôi khi tôi phải bật cười khúc khích, nhưng đôi khi lại cảm thấy một nỗi buồn khó tả, nhưng trên tất cả cuốn sách đã cho ta thấy những điều bình dị mà quý giá, một câu chuyện cảm động về tình người chân chất giữa chốn phù hoa.