Chuyện diễn ra ở quán Đo Đo, quán ăn do tác giả sáng lập để nhớ quê nhà, nơi có chợ Đo Đo – chỗ Quán Gò đi lên ấy. Bởi thế, trong câu truyện tràn ngập những nỗi nhớ, nhớ món ăn, nhớ giọng nói, nhớ thói quen, nhớ kỉ niệm… Dẫu là câu chuyện ngập tràn nỗi nhớ, vẫn nghe trong đó những tiếng cười rất vui.
Xem thêm
"Tác giả gửi đi những thông điệp và việc của người đọc là giải mã những thông điệp đó một cách thấu đáo nhất có thể."
(Precious – Push – Sapphire)
Thật vậy, văn học chính là cầu nối giữa đọc giả và tác giả. Qua những trang sách, một người trải nỗi lòng mình, một người ngộ ra những điều giản đơn mà ý nghĩa. Là một người thích những điều giản đơn, bình dị, từ lâu tôi đã tìm đến Nguyễn Nhật Ánh. Những trang văn của ông không một chút đao to, búa lớn; đó là những mẩu chuyện rất bình dị, và đôi khi thật trẻ con và ngô nghê. Nhưng trên tất cả, từng bài học về tình bạn, gia đình, lòng tốt, .. đã được lồng ghép hết sức tự nhiên và tinh tế. Có lẽ cuốn sách "Quán Gò đi lên" không phải là tác phẩm được đón nhận nhiều nhất của Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng nó mang đến cái sự mộc mạc, bình yên đến lạ. Quán Đo Đo với những món ăn giản dị, những con người chân chất như một xứ Quảng thu nhỏ giữa đất Sài Gòn hoa lệ. Mỗi nhân vật được tác giả xây dựng chân thật biết bao, cô Thanh như một người mẹ hiền bao dung những thanh niên Kim, Cúc, Cải, Lâm, Lệ, Lan; mỗi bạn trẻ này đều có những nét tính cách riêng, nhưng họ đều đối xử với nhau bằng 1 tấm lòng chân thành mộc mạc. Dường như quan hệ chủ tớ hay khái niệm "bán mình cho tư bản" không tồn tại ở Đo Đo. Vâng tên quán cũng đơn giản như vậy đó, Đo Đo ở "Quán Gò đi lên", có lẽ như để ông chủ tưởng nhớ về một ngôi làng nhỏ tý xíu ở xứ Quảng. Quán Đo Đo là nơi xảy ra các câu chuyện dở khóc dở cười nhưng cũng không kém phần cảm động giữa bà chủ, nhân viên, và khách hàng, những người đối xử với nhau hết lòng. Mình đặc biệt ấn tượng với nhân vật Cúc. Đó là một cô gái từ quê lên tỉnh, dù có phần ngây thơ nhưng lại có một lòng hiếu thảo và thương người hiếm có. Tính cách của nhỏ Cúc có thể gói gọn trong 1 chữ "thật", Cúc không phải kiểu người nói dối vòng vo. Có thể không phải cô gái thành thị sang trọng nhưng nhỏ Cúc vẫn khiến Lâm - cậu sinh viên thi trượt quyết tâm thi lại say như điếu đổ. Tất nhiên sự vô tư của Cúc cũng khiến Lâm buồn lòng, khi cậu hiểu nhầm cô vay tiền cậu để mua "láp xe độp" cho người thương Cải. Và cuối cùng thì Cúc không thích Lâm hay Cải, nhưng vì lo Lâm buồn quá mà lại rớt đại học lần nữa, Cúc đã làm bộ thương Lâm. Nhưng bạn cũng đừng buồn vì tình yêu đơn phương của anh chàng Lâm không được đáp lại, vì cuốn sách đâu tập trung vào nỗi buồn thất tình (và đến cuối Cải cũng không nói cho Lâm biết là thực ra nhỏ Cúc hổng có thích ảnh). Cuốn sách này tập trung vào những mẫu chuyện dễ thương, và đôi khi có nỗi buồn, nỗi buồn của tuổi mới lớn, cảm nhận chung của tôi về cuốn sách là dịu dàng, ấm áp và nhẹ nhàng. Mong bạn giữa chốn thành thị này, có thể tìm được sự bình yên như vậy.