Chuyện diễn ra ở quán Đo Đo, quán ăn do tác giả sáng lập để nhớ quê nhà, nơi có chợ Đo Đo – chỗ Quán Gò đi lên ấy. Bởi thế, trong câu truyện tràn ngập những nỗi nhớ, nhớ món ăn, nhớ giọng nói, nhớ thói quen, nhớ kỉ niệm… Dẫu là câu chuyện ngập tràn nỗi nhớ, vẫn nghe trong đó những tiếng cười rất vui.
Xem thêm
Câu chuyện như viết về một gia đình mà ở đó cô Thanh như một người mẹ hiền, dịu dàng và nhẫn nại luôn sẵn sàng đón về những chàng trai, cô gái mà cô coi như con của mình. Đó là Kim, là Lệ, là Cải, Lan, Lâm, Cúc, Hường... Mỗi đứa 1 cá tính, nhưng đã tạo nên 1 quán Đo Đo đầy màu sắc, thu hút từ những người khách ta đến khách Tây và thú hút người đọc với vô số lần phải cười lộn ruột mà vẫn kèm một chút man mác buồn. Lại 1 lần nữa trong truyện Nguyễn Nhật Ánh, một chuyện tình dang dở (hay thậm chí là chưa thực sự bắt đầu) được tái hiện. Truyện viết ngắn, hóm hỉnh với những câu đối thoại chân thật , mộc mạc không khỏi làm người đọc bật cười bởi những câu trả lời dí dỏm của các nhân vật, xoay quanh một quán ăn bán món Quảng và những chuyện dở khóc dở cười xảy ra hàng ngày.