Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Có thể nói hiếm có cuốn tiểu thuyết mỏng nào lại chứa đựng nhiều nỗi buồn, chiêm nghiệm và hoài niệm như tác phẩm của Patrick Modiano.
Nhân vật xưng "tôi" mang theo bao nỗi hoài nghi trong suốt cuộc hành trình đi tìm cha. Người cha ấy như một kẻ lang thang vô danh sống giữa những kẻ xa lạ đầy rối ren và u tối. Cuộc tìm kiếm cội nguồn hé lộ biết bao thất vọng và vỡ mộng, để rồi nhân vật chỉ còn thấy ký ức của những năm tháng đã mất, những lời hứa không bao giờ thành. Quá khứ và hiện tại — cái nào mơ hồ hơn? Chỉ còn lại là nỗi khắc khoải về bản thân, niềm tin vào hai từ “gia đình” đủ mạnh để đưa anh bước trên hành trình đức tin đầy hiểm nguy ấy.
Hành trình ấy là một giai đoạn phức tạp, không có chỗ dựa, một cuộc sống sống qua ngày đoạn tháng nhưng luôn tự nhủ rằng “anh còn cả cuộc đời phía trước.” Cuộc đời là chuỗi những thứ tạm bợ và mong manh, nên việc đi tìm người cha đầy giả định ấy có lẽ là hành trình đi tìm những giá trị nhân văn đã mất hoặc đang phai nhạt. Và đó cũng là một lời cảnh báo về một xã hội đang đảo lộn tất cả: sự chia rẽ, bạo lực, khinh thường và bất công — những di chứng chưa được hàn gắn sau chiến tranh.