Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Mối quan hệ cha-con, phản bội và tội lỗi, hợp tác và kháng chiến, bản sắc Do Thái – tất cả đều được lặp lại và khúc xạ qua những biến thể nhỏ trong tấm kính vạn hoa của bóng tối này. Không có anh hùng, thậm chí không có ác nhân rõ ràng, chỉ có những kẻ sống sót lê lết qua một thành phố đã quên họ – và chính nó. Cảnh sát song song là sự hiện diện vô hình kết nối những thế giới vỡ vụn ấy, là sợi chỉ đen chạy xuyên qua các tiểu thuyết và nói về một thời đại không bao giờ kết thúc, về một thứ bạo lực được di truyền, như một cái bóng dính chặt mà người kể chuyện cố gắng gỡ bỏ nhưng không thành. Và sự bất định ấy, sự pha trộn giữa thật và giả, chính là chất liệu cốt lõi của cả bộ ba tiểu thuyết.
Và nếu nói về bộ ba, Les Boulevards périphériques chắc chắn là cuốn dễ tiếp cận nhất, và có thêm một chút sắc sảo khiến nó có lẽ là cuốn hay nhất—mặc dù người khác có thể nói là tệ nhất, và họ cũng không sai. Một đoạn kết mang hơi thở khác, ít giận dữ hơn La Place de l'Étoile, ít mờ đục hơn La Ronde de nuit, nhưng vẫn đầy ám ảnh. Bộ ba tiểu thuyết này là một cuộc giải phẫu chậm rãi về bản sắc dưới cái bóng của chiến tranh, phản bội và sự vắng mặt. Ở cuốn đầu tiên, Modiano ném bạn vào vực sâu với cơn giận dữ của một người trẻ muốn phá hủy tất cả những gì anh ta từng tin về bản thân và lịch sử; ở cuốn thứ hai, là sự im lặng lạnh lẽo và sự cam chịu đạo đức; còn ở phần cuối này, là di sản cá nhân và những câu hỏi không bao giờ có lời đáp. Và thứ còn lại chính là sự chắc chắn rằng: quá khứ luôn len lỏi vào mọi ngóc ngách, và đôi khi, hiểu được tức là học cách chấp nhận sự mất mát.