Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Nhưng đừng bị đánh lừa: ranh giới giữa thực và hư ở đây mờ ảo hơn một chiếc gương phủ hơi sương. Như thể Modiano đang nói với ta: “Tùy các người thôi.” Người kể chuyện – với cái tên đi mượn – dường như đang chơi trò tái tạo lại câu chuyện của mình, hoặc của cha mình, bằng những bức ảnh nhòe nhoẹt và những cái tên không khớp, như những mảnh ghép của trò chơi ghép hình mà ai đó cố tình làm mất. Modiano chơi trò với ta như với nhân vật của mình: ta không biết đâu là thật, đâu là bịa, và đâu là khát vọng muốn hiểu điều mà tận sâu bên trong, không thể hiểu được. Và chính sự pha trộn giữa ký ức, dối trá và hư cấu ấy là trái tim đập thình thịch của cả bộ ba tiểu thuyết này.
Điều hấp dẫn của bộ ba này là Modiano không chỉ kể ba câu chuyện riêng lẻ, mà ông chơi với bản sắc như những chiếc mặt nạ thay đổi trên cùng một bóng ma ám ảnh cả ba cuốn sách. Đừng bảo tôi rằng đứa con trai lạc lối, người kể chuyện khó nắm bắt và kẻ chỉ điểm cho cảnh sát song song—một kiểu Gestapo ngầm—không phải là ba mặt của cùng một đồng xu. Hình bóng người cha không nắm bắt được ở cuốn đầu lại vọng về trong cuốn thứ ba; lực lượng cảnh sát song song—cái bóng vô diện chuyên theo dõi và kiểm soát—trở lại như một hồn ma không bao giờ rời khỏi thành phố hay nhân vật của nó. Không có sự trùng hợp ở đây: Modiano làm việc với một trò chơi ghép hình bị vỡ, các mảnh ghép khớp với nhau không phải vì logic, mà vì âm vang, bởi trong thế giới của ông, ký ức là một cuộn len rối, và sự thật là một ảo ảnh trôi tuột qua kẽ tay.