Người kể chuyện đi tìm cha. Công cuộc tìm kiếm này khiến ông lần ngược thời gian và một lần nữa sống lại, trong ảo giác, một thời kỳ có lẽ là khi nước Pháp bị chiếm đóng. Đó là khi ông sống trong một ngôi làng ở vùng Seine-et-Marne, ven rừng Fontainebleau, giữa những người xa lạ đến làng để nghỉ cuối tuần. Trong số họ có “bá tước” Marcheret - cựu lính lê dương bị bệnh sốt rét, Jean Muraille - chủ bút, cháu gái ông ta - một nữ diễn viên tóc vàng lúc nào cũng quấn kín người trong chiếc áo choàng lông thú… Cuối cùng, là cha của người kể chuyện, người tự xưng là “nam tước” Deyckecaire.
Người kể chuyện xâm nhập cái giới ám muội ấy, với hy vọng tiếp cận cha mình. Chính xác thì ông là ai? Buôn lậu chợ đen? Một người Do Thái bị săn đuổi? Tại sao ông lại ở cùng với những người kia?
Cho đến tận cuối câu chuyện, người kể chuyện sẽ đuổi theo người cha mờ mịt ấy. Đầy âu yếm. Như muốn hòa vào với cha mình và chịu trách nhiệm về một quá khứ biến động cũng chính là nơi ông xuất thân.
Xem thêm
Không phải ngẫu nhiên mà vị Nam tước ấy lại có nỗi ám ảnh riêng: đi theo tuyến đường sắt ngoại ô cũ quanh Paris—chuyến tàu nay đã không còn—gần như đang tìm kiếm ý nghĩa trong những con đường bị bỏ hoang và các ga tàu hoang vắng. Bởi trong ẩn dụ ấy chính là linh hồn của Les Boulevards périphériques: một Paris không chỉ là thành phố, mà là mạng lưới những con đường rách nát, những bản sắc cứ xoay vòng mà không biết phải đi đâu. Đó là cuộc hành trình qua những gì còn lại và những gì đã mất mãi mãi, và cách những mất mát ấy lặng lẽ di truyền như một loại virus không có thuốc chữa.
Tiểu thuyết cũng không quên nhóm bạn bè và đồng lõa kia, những kẻ phản diện luôn biết tận dụng khoảng trống quyền lực để lấp đầy bằng sự tầm thường và thói hư tật xấu. Ở đây không có chút hoài niệm anh hùng hay lãng mạn chiến tranh nào: chỉ là một sân khấu xám xịt, nơi tiền bạc, dối trá và bản năng sinh tồn trộn lẫn trong một lễ hội vừa lố bịch, vừa bi thương. Bữa tối địa ngục trong quán bar là ví dụ tàn khốc: cái nóng ngột ngạt, ánh đèn chói chang, đồ ăn nặng nề, mồ hôi và những ánh nhìn lảng tránh, người kể chuyện cố không nôn mửa, còn cha anh thì trở thành đối tượng bị chế nhạo cay nghiệt. Cảnh đó tóm gọn tất cả những gì Modiano muốn nói về sự mục ruỗng đạo đức và sự mong manh của con người dưới áp lực.