Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm

Tên sách “Còn chút gì để nhớ” đã gợi ra cảm giác hoài niệm, và khi đọc, ta thực sự cảm thấy như đang nhặt lại những mảnh ký ức vụn của tuổi trẻ. Nhân vật trải qua những cảm xúc rất thật: vui thì thật vui, buồn thì rất thật lòng, giận cũng rất tự nhiên. Không có sự phức tạp của người lớn—và đó chính là vẻ đẹp của tác phẩm. Người đọc dễ bị cuốn vào sự hồn nhiên của câu chuyện, để rồi bất giác mỉm cười khi nhận ra mình cũng từng vô tư như thế. Cuốn sách giống như một chiếc hộp nhỏ cất toàn những điều trong trẻo—niềm thích thầm, sự bối rối, những đêm thao thức vì một câu nói chưa kịp hỏi. Một vẻ đẹp mộc mạc nhưng làm lòng người ấm lên.