Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm

Dù được viết đã lâu, “Còn chút gì để nhớ” vẫn giữ nguyên sức hút bởi sự trong trẻo, gần gũi và chân thật. Những cảm xúc mà tác phẩm mang lại vượt thời gian vì ai cũng từng trải qua một thời giống như vậy—ngại ngùng, bối rối, nhưng rất giàu mơ ước. Đây là kiểu sách mà ta có thể đọc chậm rãi để cảm nhận sự dịu êm trong từng câu chữ. Tác phẩm gợi nhắc về những ngày ta còn dễ rung động trước một điều nhỏ nhặt, ngày mà trái tim còn mềm mại và dễ xao động. Cuốn sách không tạo cú twist gây sốc hay kịch tính mạnh, nhưng lại âm thầm khiến người đọc thấy nhớ, thấy thương những điều đã qua.