Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
“Còn chút gì để nhớ” là một trong những cuốn sách khiến mình rung động nhất trong “vũ trụ” truyện Nguyễn Nhật Ánh. Câu chuyện nhẹ nhàng, không kịch tính nhưng lại vô cùng chân thật, gần gũi – đúng phong cách quen thuộc của bác Ánh. Mình đặc biệt ấn tượng với cách bác kể chuyện qua nhân vật Chương – một cậu trai chân thành, đôi khi khờ khạo nhưng luôn sống hết lòng với cảm xúc của mình. Mối quan hệ giữa Chương và Quỳnh vừa dễ thương, vừa trong trẻo, lại mang chút nuối tiếc khiến người đọc phải thổn thức. Cách bác lồng ghép những chi tiết đời thường như những buổi đi học, đi chơi, hay một lần leo cây hái hoa cho người mình thích… khiến mình thấy như được sống lại những ngày tháng tuổi học trò đầy cảm xúc. Với mình, Còn chút gì để nhớ không chỉ là một cuốn truyện, mà là một lát cắt của tuổi trẻ – ngây thơ, trong trẻo và đầy thương mến.