Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm

"Còn chút gì để nhớ" là câu hỏi đầy trăn trở của Chương, nhân vật chính trong tập truyện, sau những năm tháng cuộc đời đã trôi qua, khi tình yêu đầu đời đã bị thời gian và cuộc sống đẩy lùi vào quá khứ. Liệu rằng Quỳnh, người con gái từng là tất cả trong những ngày tháng thanh xuân ấy có còn giữ lại trong lòng chút ký ức nào về mối tình của họ? Những rung động của tuổi trẻ thường đến nhanh và cũng ra đi chóng vánh nhưng dư âm của mối tình đầu thì luôn có một chỗ đứng đặc biệt trong tiềm thức mỗi người. Những cảm xúc đã từng cháy bỏng, từng khắc khoải, giờ đây có thể đã nguội lạnh theo thời gian, nhưng chúng vẫn chảy trôi âm ỉ đâu đó, sẵn sàng trỗi dậy mỗi khi bắt gặp một khung cảnh quen thuộc, một mùi hương, hay một giai điệu từng là nhịp cầu kết nối giữa hai tâm hồn. Tập truyện "Còn chút gì để nhớ" không chỉ là câu chuyện về một mối tình đã qua, mà còn là lời nhắc nhở về những gì đẹp đẽ nhất mà mối tình đầu để lại. Đó là những kỷ niệm ngọt ngào, những rung động chân thành và những cảm xúc tinh khôi mà chỉ có tuổi trẻ mới mang lại được. Qua mỗi trang truyện, người đọc có thể cảm nhận được sự tiếc nuối, sự hoài niệm và cả niềm trân trọng đối với những gì đã mất, nhưng vẫn luôn sống mãi trong trái tim mỗi người. Tập truyện không chỉ lưu giữ những khoảnh khắc đẹp của mối tình đầu mà còn khơi gợi lại những cảm xúc tưởng chừng đã quên lãng, để người ta nhớ rằng dù thời gian có trôi qua, những ký ức ấy vẫn luôn là một phần không thể thiếu của cuộc đời.

Không chứa đựng nhiều yếu tố ám ảnh day dứt như "Mắt Biếc", không duyên phận trái ngang như "Ngồi Khóc Trên Cây", không ly kỳ lắt léo với nhiều lời tự sự như "Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình", "Còn Chút Gì Để Nhớ" là tập hợp của tất cả những điều trên, mỗi thứ một ít. Cốt truyện là điểm đặc sắc nhất của cuốn sách này, khi mà tâm lý nhân vật và cách trình bày không quá nổi bật so với nhiều quyển khác cùng tác giả. Vẫn là một câu chuyện kể bằng ngôi thứ nhất cùng nhiều tình huống hài hước nhẹ nhàng được tạo ra. Chương có nhiều nét giống Ngạn, nhưng cuộc đời anh lại không quá bi kịch. Chí ít thì Chương cũng có nhiều mối quan hệ tốt đẹp chứ không chỉ một hình một bóng với Hà Lan như ông kia. Bản thân mình thấy Quỳnh không đáng trách lắm, vừa vì gia đình cấm cản, vừa vì Chương chưa từng một lần khẳng định quan hệ giữa anh và cô. Điều nuối tiếc duy nhất là người thực sự dành tình cảm sâu đậm cho Chương lại chẳng phải Quỳnh… Dù không trực tiếp thừa nhận nhưng bản thân mình vẫn cho rằng Trâm thích Chương, khi đứng trước quá nhiều cử chỉ tốt đẹp mà người con gái đoản mệnh đã dành cho anh, kể từ khi “nhà tôi có tới ba chị em gái, anh hát cô lắng giềng là hát cho cô nào vậy?” cho tới “lúc này, tôi thương anh và nhớ anh kinh khủng, anh có biết không?”. Liệu rằng có đơn thuần là tình bạn? Bên cạnh phần cốt truyện thú vị, một cái kết khó quên thì "Còn Chút Gì Để Nhớ" cũng là cái tên duy nhất trong số những đầu sách nổi tiếng của Nguyễn Nhật Ánh xuất hiện yếu tố chiến tranh, thậm chí còn là thứ tác động trực tiếp tới cốt truyện. Một điểm mới lạ bởi thường thì nhà văn đến từ làng Đo Đo không để bối cảnh thời cuộc ảnh hưởng tới diễn biến trong các tác phẩm của ông.

Truyện xây dựng cực kì tốt tình cảm của Chương. Chúng ta dễ dàng gặp hình ảnh của chúng ta trong con người chàng Chương. Ai mà không có một thời yêu thương một người như thế. Giống như Kha Cảnh Đằng trong "Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi", dù Chương và Đằng ở hai nơi khác nhau, hai thời kỳ khác nhau, nhưng chúng ta đều là những cậu trai trẻ, khi yêu ai đó, chúng ta yêu một cách ngốc nghếch nhất nhưng cũng chân thành nhất. Như cái cách họ trân trọng những gì được cô gái mình thầm thương tặng cho, dù đó là những cái đơn giản nhất, cái bánh, cái kẹo, hũ yaourt nhưng vì đó là người con gái mình để trong tim, nên những món quà nhỏ bỗng hóa thành những gì ta yêu quý. Chúng ta yêu những kỉ niệm nho nhỏ, chỉ cần đèo nhau đi chơi, hay ngồi ăn bên nhau giữa khu chợ tấp nập thì thời gian cũng như trôi bất tận, khoảnh khắc ấy như là vĩnh hằng để cho hai người bên nhau. Từng phút, từng giây đều quý giá. Nhưng cuộc đời thì không như ta mơ. Ngài Nguyễn Nhật Ánh dường như thích vui vẻ trên nỗi buồn của độc giả và những đứa con tinh thần của mình. Ngài muốn chia cách hai con người một cách đột ngột nhất. Trong một thời khắc, mà cả thế giới này đảo lộn. Cô gái ta yêu đi nhanh như thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời ta. Bẵng đi chỉ vài ngày, nhưng chàng Chương bị cô gái mình từng thương và thậm chí là từng thương mình, cự tuyệt một cách tàn nhẫn. Điều đáng buồn, là ta chẳng thể trách ai được. Chương không có lỗi. Rõ ràng. Nhưng gia đình Quỳnh thì sao, cũng khó mà trách. Gia đình Quỳnh ưu tiên đứa con gái của mình, sao có thể trách. Ta lại càng không thể tránh thời đại. Thời đại mang lại hòa bình cho con người, chỉ là Chương vô tình bị một sự hiểu lầm không đáng có mà phải chịu chia ly. Quỳnh thì sao, Quỳnh không thực sự trân trọng tình cảm của mình cũng như tình cảm của Chương. Nhưng rồi sao, liệu Chương có đủ dũng khí trách Quỳnh? Ngạn của Mắt Biếc, cũng bỏ đi, nhưng ít nhất nếu một ngày anh trở về, anh vẫn có Trà Long chờ anh. Nhưng Chương thì không, dù đi đâu, anh vẫn bị hình bóng Quỳnh ám ảnh, còn Quỳnh thì mãi không phải của anh. Bên cạnh tình yêu buồn của chàng Chương, còn là tình cảm gia đình, của cô bé Lan Anh tinh nghịch nhưng thương anh hết mực. Của người con gái Trâm, bề ngoài mạnh mẽ, cá tính nhưng là người giàu tình cảm, suy nghĩ thấu đáo hơn bất kì ai trong gia đình. Cũng là tình cảm bạn bè, của Kim Dung sốc nổi, bạt mạng, tùy hứng, nhưng cũng trọng nghĩa khí, luôn vì bạn bè. Của Bảo bề ngoài tưởng ngốc nghếch nhưng khi bạn bè cần đều giúp đỡ. Mỗi nhân vật trọng tâm trong truyện đều để lại ấn tượng với người đọc, dưới bàn tay tài ba của Nguyễn Nhật Ánh, từng nhân vật hiện lên thực tế như thể chính chúng ta là chính nhân vật trong truyện vậy. Rồi ruốt cuộc "Còn chút gì để nhớ".

Cái hay trong những câu truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh luôn là sự giản dị và chân thật. Đó là cuộc sống rất đỗi bình thường của Chương, Lan Anh, tình cảm chân thành của Quỳnh hay tính cách dữ dội của Trâm và Kim Dung. Những tình tiết trong câu truyện vô cùng thường nhật, dễ thấy nhưng khi Nguyễn Nhật Ánh đưa vào truyện lại trở nên thi vị và đầy suy ngẫm. “Còn chút gì để nhớ” gợi cho người đọc về những ký ức thời sinh viên với những đứa bạn lầy lội như Bảo, Kim Dung, về quãng thời gian chật vật, thiếu thốn trong chiến tranh và cả những hậu quả đau lòng của nó không chỉ về vật chất mà còn cả tinh thần. Đoạn kết của truyện chứa đầy những sự bất ngờ và đem lại nhiều cảm xúc cho người đọc. Suy cho cùng, kỉ niệm luôn đáng để trân trọng nhưng đầy nỗi day dứt, tiếc nuối. Chắc hẳn nhiều người đọc sẽ rơi nước mắt khi đọc những trang cuối đầy cảm xúc day dứt và ám ảnh của câu truyện. Đây hứa hẹn là cuốn sách để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tất cả các truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Ngôn từ bình dị, không hoa mỹ, tình tiết và mạch truyện chậm rãi, có lúc cao trào đem lại những xúc cảm khó quên và trên hết là cốt truyện rất quen thuộc, dễ dàng bắt gặp trong cuộc sống vì thế nên có thể chạm đến trái tim của mỗi người đọc.