Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm

Có rất nhiều tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã trở thành ký ức, kỷ niệm không thể nào phai trong tôi, bởi lẽ chúng đều quá đẹp và rung động. Song có lẽ tôi vẫn rung cảm với Còn chút gì để nhớ nhất. Hôm nay mở ra cuốn sách bản in màu này, nhìn từng trang văn, ngắm từng nét minh họa xinh xắn mới càng thấy động lòng.
Câu chuyện man mác buồn của tuổi thanh xuân ấy có gì đó đã khắc sâu vào tâm khảm tôi, mỗi lần nhớ đến lại rưng rưng thổn thức. Có lẽ ai cũng từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ hồn nhiên và mãnh liệt mà, có tình yêu say đắm, có khát khao mong đợi, có mơ ước cháy bỏng, và cũng có cả những vụn vỡ nuối tiếc. Vì vậy nên tôi nghĩ bản thân mình và nhiều độc giả khác đồng cảm với cuốn sách, bị chinh phục hoàn toàn trước cốt truyện giản đơn và cảm xúc ấy, trước các nhân vật như bước vào từ đời thực ấy.
Một chàng trai lên thành phố học ôm ấp mối tình ngây ngô, vụng dại tuổi hoa niên, quá đỗi chân thành, quá đỗi tình cảm; một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào, thơ ngây, nhưng sao phút chốc lại quá vô tình; một cô gái thì tưởng như xốc nổi, song chẳng ngờ lại sống nhất mực chân tình... Cứ thế, Chương, Quỳnh, Trâm cùng nhiều nhân vật khác đi qua những thời khắc bồng bột và cũng hân hoan nhất của tuổi xuân, để rồi trong công cuộc chuyển giao thời đại ập tới đột ngột, dòng đời ngang trái đẩy đưa mỗi người mỗi hướng, có người đã mãi mãi nằm lại cùng tháng năm, có người lại ôm hoài trong tim những hồi ức mênh mông,...
Mặc dù mang một kết thúc buồn, cứ đọc lại những vần câu, con chữ, hay chỉ nhớ lại thôi cũng bâng khuâng thả rơi dòng lệ, ấy thế nhưng tác phẩm "Còn chút gì để nhớ" không khiến tôi hối hận khi đọc, bởi tôi đã có cho mình những xúc cảm tuyệt diệu nhất của đời người, nhẹ nhàng, ấm áp, vui tươi, hứng khởi xen cùng bao nỗi day dứt nhớ thương, buồn đau, bồi hồi, rối ren, nặng lòng, sâu lắng, hoài niệm... vậy là trái tim này đã không cằn cỗi rồi.
Tác giả Nguyễn Nhật Ánh lại một lần nữa đưa tôi về tuổi ngây thơ dại khờ, để tôi được ôn lại chuyện cũ, tha thiết mong nhớ...