Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm

Trong truyện, những cảm xúc đầu đời được miêu tả ngọt ngào vừa đủ, không sướt mướt, không kịch tính hóa. Đó chỉ là những rung động rất mộc mạc, đôi khi khiến nhân vật bối rối đến đáng yêu. Cách tác giả cài cắm những chi tiết nhỏ nhưng đắt giá giúp câu chuyện trở nên chân thực. Người đọc như thấy mình trong đó—thời mà ta cũng từng thầm thích ai đó, từng lúng túng trước nụ cười của họ. Câu chuyện nhẹ nhưng sâu, khiến ta đọc xong vẫn bâng khuâng vì nhớ lại chính tuổi trẻ của mình. Đây là nét rất riêng của Nguyễn Nhật Ánh, và cuốn sách này thể hiện điều đó vô cùng trọn vẹn.