Liệu sẽ có ngày con người trở thành “khỉ diễn xiếc” trong “thế giới văn minh” như nhân vật John ở cuối tác phẩm này?
Liệu sẽ không còn nữa những tác phẩm nghệ thuật được viết ra từ nỗi đau và tình cảm mãnh liệt, khi mà con người trong thế giới mới mải đắm chìm trong phim ảnh gợi dục?
Liệu sẽ thôi không còn ai tìm kiếm tự do bởi xã hội đã hạnh phúc sẵn rồi?
Với Thế giới mới nhiệm màu, độc giả không chỉ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trên mà được chiêm ngưỡng một bức tranh xã hội mang tính tiên tri ấn tượng.
Xem thêm
Về các nhân vật: Tôi thấy họ đều được mô tả một cách khủng khiếp. Phần này tôi khá bối rối: rõ ràng là chúng ta phải ghét họ. Nhưng không phải tất cả trong số họ. Đáng lẽ tôi phải thông cảm cho John và lo lắng cho Linda. Hành động của họ bị ép buộc và gần như không thể tin được. Tôi ghét John và không hài lòng khi cuốn tiểu thuyết tập trung vào anh ấy. Bernard, Lenina và tất cả những người khác đều không có gì nổi bật. Có lẽ đây chính là vấn đề và tại sao Huxley dường như cố tình bỏ rơi câu chuyện của họ như vậy. Mỗi người trong số họ đều có thể hoán đổi cho nhau trong xã hội của anh ta, vậy nếu chúng ta đánh mất câu chuyện của họ thì có vấn đề gì? Nó có thể có tác dụng về mặt triết học (và tôi chỉ có thể hy vọng đó là điều mà Huxley dự định) tuy nhiên xét từ quan điểm văn học thì rất kém. Không có nhân vật nào khác đáng để bình luận: hành động của họ bị ép buộc và cuốn tiểu thuyết cũng vậy.