Liệu sẽ có ngày con người trở thành “khỉ diễn xiếc” trong “thế giới văn minh” như nhân vật John ở cuối tác phẩm này?
Liệu sẽ không còn nữa những tác phẩm nghệ thuật được viết ra từ nỗi đau và tình cảm mãnh liệt, khi mà con người trong thế giới mới mải đắm chìm trong phim ảnh gợi dục?
Liệu sẽ thôi không còn ai tìm kiếm tự do bởi xã hội đã hạnh phúc sẵn rồi?
Với Thế giới mới nhiệm màu, độc giả không chỉ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trên mà được chiêm ngưỡng một bức tranh xã hội mang tính tiên tri ấn tượng.
Xem thêm
Tôi nghĩ tôi hiểu tại sao nó là một tác phẩm kinh điển và điều đó phần lớn liên quan đến tính sáng tạo của một cuốn sách được viết vào năm 1931. Huxley rất thông minh và sâu sắc. Tại sao tôi không đặc biệt quan tâm đến nó là vì phần lớn văn bản quá lố...nó giống như một sự nhại lại chính nó. Như kiểu nó đang tự nhạo báng chính nó vậy. Hoặc chỉ phần nào có ý định như vậy. Khoảng 265 trang trong (cuốn của tôi dài 310 trang), Huxley bắt đầu một cuộc trò chuyện vốn là cốt lõi của toàn bộ cuốn sách và điều đó được thực hiện rất tốt và rõ ràng. Cái kết cũng thông minh hơn tôi mong đợi một chút. Nhưng tất cả mọi thứ đúng là quá thất vọng.