Liệu sẽ có ngày con người trở thành “khỉ diễn xiếc” trong “thế giới văn minh” như nhân vật John ở cuối tác phẩm này?
Liệu sẽ không còn nữa những tác phẩm nghệ thuật được viết ra từ nỗi đau và tình cảm mãnh liệt, khi mà con người trong thế giới mới mải đắm chìm trong phim ảnh gợi dục?
Liệu sẽ thôi không còn ai tìm kiếm tự do bởi xã hội đã hạnh phúc sẵn rồi?
Với Thế giới mới nhiệm màu, độc giả không chỉ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trên mà được chiêm ngưỡng một bức tranh xã hội mang tính tiên tri ấn tượng.
Xem thêm
Thật là một tương lai kỳ lạ mà Huxley đã tạo ra, nhưng chắc chắn là một tương lai thú vị đấy. Tôi có thể thấy những điểm tương đồng với cuốn " Divergent" của Veronica Roth ở cách mọi người tuân theo những niềm tin nhất định để phù hợp với một khuôn mẫu cụ thể. Nó cũng gợi nhớ đến "Delirium", một thế giới không có tình yêu hoặc nơi tình yêu bị coi như một căn bệnh chứ không phải một phản ứng cảm xúc. Nhìn chung, nó không gây hứng thú đặc biệt và lối viết đôi khi hơi nặng nề, tuy nhiên nó vẫn là một bài bình luận xã hội thú vị.