Liệu sẽ có ngày con người trở thành “khỉ diễn xiếc” trong “thế giới văn minh” như nhân vật John ở cuối tác phẩm này?
Liệu sẽ không còn nữa những tác phẩm nghệ thuật được viết ra từ nỗi đau và tình cảm mãnh liệt, khi mà con người trong thế giới mới mải đắm chìm trong phim ảnh gợi dục?
Liệu sẽ thôi không còn ai tìm kiếm tự do bởi xã hội đã hạnh phúc sẵn rồi?
Với Thế giới mới nhiệm màu, độc giả không chỉ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trên mà được chiêm ngưỡng một bức tranh xã hội mang tính tiên tri ấn tượng.
Xem thêm
Vì tôi không phải là một người thường lựa chọn những cuốn sách mang sự đen tối, và tôi khá là chắc chắn rằng tôi đã không hiểu hết chiều sâu của cuốn sách này, nhất là khi nó đã được viết trước khi tôi ra đời những 21 năm, tôi vẫn thấy được sự thiên tài của Aldous Huxley. Tôi đã cố gắng tập trung suy nghĩ của mình và xem xét những giả thuyết âm mưu mà có vẻ như tác giả đang cố gắng cảnh báo chúng ta về những gì đang xảy ra trên thế giới - trong khi cố gắng hình dung ra bối cảnh vốn đã mang tính tương lai (liệu ông ấy có phải đang nói tới năm 2017 không?)...và khi theo dõi câu chuyện, đào sâu vào suy nghĩ của các nhân vật được tạo ra. Hmm, tôi không nghĩ là tôi giỏi cái việc này cho lắm. Những cuốn sách có chủ đề như thế này thực sự là một thử thách khó nhằn đối với tôi. Thực là đau đầu! Nhưng...tôi nghĩ tôi đã nhận thấy vài điều sau khi đọc từ cuốn sách này: Vài ngàn đứa trẻ đều được sinh ra từ một tế bào duy nhất, nhưng không phải từ trong bụng mẹ, và những đứa này thì thực là những kẻ tồi tàn đáng thương!! (mọi thứ trông thật tệ cho Johnny - bạn được sinh ra từ một hạt đậu vô giá trị và bạn sẽ phải làm tất cả những công việc tệ hại trên thế giới với giá vài đồng xu mỗi giờ). Tất cả được ủ phôi trong phòng thí nghiệm, không có một gia đình nào để cho những đứa trẻ này lớn lên cả, không có một cuộc làm tình nào hết, và tất cả những điều tồi tệ trên đều CÓ LÝ DO! Phôi thai được phân chia theo địa vị xã hội của chúng. Có năm đẳng cấp: Alpha, Beta (Những đứa may mắn chết tiệt), Delta, Gamma, Epsilon (Những đứa khổ sở chết tiệt)...Nhưng này, khoan đã, chúng nó không hề cảm thấy thương hại bản thân chúng đâu, biết tại sao không? Bởi vì đây là một thế giới viễn tưởng hoàn hảo nơi ai cũng được tạo ra để cảm thấy hạnh phúc - bởi vì mọi danh tính cá nhân đều biến mất. Chât kích thích được chấp nhận và truyền bá rộng rãi. Mọi người đều sẽ phải bị ném đá tới chết. Thì sao? Tôi đang như thế nào á? Tôi có đang hiểu được cuốn sách này không à?...những điều mà Aldous Huxley đang nói về một tương lai như thế khiến bạn sợ sao? Ừ thì đúng là nó trông rất đáng sợ vào năm 1931 thật...và nó vẫn cực kỳ đáng sợ ở năm 2017. Một trong những dự đoán của Huxley đã trở thành hiện thực: Sự khoa trương-kiêu căng-giải trí-lố bịch-thượng nghị-hào hoa (Huxley là một con người tử tế, ông ấy đã không miêu tả nó như cách tôi vừa miêu tả, nhưng nó khá là gần giống rồi đấy.) Nhưng ông ấy đã có thể miêu tả nó như cách tôi vừa miêu tả, nếu như ông ấy biết được rằng ông ấy đã tiên đoán chính xác đến như thế nào! Còn nhiều điều nữa về cuốn tiểu thuyết ăn liền này, chúng ta sẽ được khai sáng về những chủ đề: Lịch sử - Tôn giáo - Chủ nghĩa tiêu dùng - Cảm xúc (đừng lo, bạn sẽ không cần phải lo lắng đâu, vì đây là một xã-hội-không-lo-lăng mà, nhớ chứ?) Chúng ta trở nên bế tắc! Hãy làm ơn đọc những bài đánh giá khác, tôi không chắc là tôi đã hiểu đúng cuốn sách này. Tuy nhiên...có vẻ như tôi không cần phải lo về chuyện đó, bởi vì theo lời của người đàn ông thông minh Aldous Huxley! Cuốn sách này cực kỳ đáng đọc (ngay cả khi đối với một cô gái chẳng hiểu mô tê gì sất như tôi). Bây giờ tôi mới có thể thở phào và bắt đầu ngày mới của mình...vì mọi thứ trên thế giới đều ổn cả.