Liệu sẽ có ngày con người trở thành “khỉ diễn xiếc” trong “thế giới văn minh” như nhân vật John ở cuối tác phẩm này?
Liệu sẽ không còn nữa những tác phẩm nghệ thuật được viết ra từ nỗi đau và tình cảm mãnh liệt, khi mà con người trong thế giới mới mải đắm chìm trong phim ảnh gợi dục?
Liệu sẽ thôi không còn ai tìm kiếm tự do bởi xã hội đã hạnh phúc sẵn rồi?
Với Thế giới mới nhiệm màu, độc giả không chỉ tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trên mà được chiêm ngưỡng một bức tranh xã hội mang tính tiên tri ấn tượng.
Xem thêm
Tôi đã định đọc "Thế giới mới nhiệm màu" vì tôi luôn nghe nói rằng nó tuyệt vời như thế nào. Tôi đã đọc cuốn "1984" khi còn là học sinh cuối cấp trung học và rất thích nó vào thời điểm đó. Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết này tôi không thích.
Câu chuyện rất tệ. Thực sự tồi tệ. Và cách kể chuyện của Huxley thật tồi tệ. Nửa đầu ít nhiều của cuốn tiểu thuyết là để giới thiệu bối cảnh. Huxley vẽ ra những gì ông dự định là một xã hội tương lai của những người trưởng thành kém phát triển. Họ sống vĩnh viễn như những đứa trẻ, không lo lắng hay sợ hãi, mua sắm hàng hóa và có cơ cấu giai cấp nặng nề. Lý tưởng thì mới lạ nhưng bị dàn trải quá mỏng. Cần phải có chiều sâu hơn để thực sự đưa ra vài câu nói tốt về bất cứ điều gì. Cách Huxley dàn dựng sân khấu khiến nhiều điều khó xảy ra trong tiểu thuyết. Diễn biến có cảm giác cực kỳ gượng ép và cái kết đặc biệt kém.