Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Không chứa đựng nhiều yếu tố ám ảnh day dứt như "Mắt Biếc", không duyên phận trái ngang như "Ngồi Khóc Trên Cây", không ly kỳ lắt léo với nhiều lời tự sự như "Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình", "Còn Chút Gì Để Nhớ" là tập hợp của tất cả những điều trên, mỗi thứ một ít. Cốt truyện là điểm đặc sắc nhất của cuốn sách này, khi mà tâm lý nhân vật và cách trình bày không quá nổi bật so với nhiều quyển khác cùng tác giả. Vẫn là một câu chuyện kể bằng ngôi thứ nhất cùng nhiều tình huống hài hước nhẹ nhàng được tạo ra. Chương có nhiều nét giống Ngạn, nhưng cuộc đời anh lại không quá bi kịch. Chí ít thì Chương cũng có nhiều mối quan hệ tốt đẹp chứ không chỉ một hình một bóng với Hà Lan như ông kia. Bản thân mình thấy Quỳnh không đáng trách lắm, vừa vì gia đình cấm cản, vừa vì Chương chưa từng một lần khẳng định quan hệ giữa anh và cô. Điều nuối tiếc duy nhất là người thực sự dành tình cảm sâu đậm cho Chương lại chẳng phải Quỳnh… Dù không trực tiếp thừa nhận nhưng bản thân mình vẫn cho rằng Trâm thích Chương, khi đứng trước quá nhiều cử chỉ tốt đẹp mà người con gái đoản mệnh đã dành cho anh, kể từ khi “nhà tôi có tới ba chị em gái, anh hát cô lắng giềng là hát cho cô nào vậy?” cho tới “lúc này, tôi thương anh và nhớ anh kinh khủng, anh có biết không?”. Liệu rằng có đơn thuần là tình bạn? Bên cạnh phần cốt truyện thú vị, một cái kết khó quên thì "Còn Chút Gì Để Nhớ" cũng là cái tên duy nhất trong số những đầu sách nổi tiếng của Nguyễn Nhật Ánh xuất hiện yếu tố chiến tranh, thậm chí còn là thứ tác động trực tiếp tới cốt truyện. Một điểm mới lạ bởi thường thì nhà văn đến từ làng Đo Đo không để bối cảnh thời cuộc ảnh hưởng tới diễn biến trong các tác phẩm của ông.