Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở: Ai cũng sẽ có hoặc đã đi qua thời thanh xuân đẹp đẽ. “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Và có lẽ ai cũng có một mối tình thuở thiếu thời để nhớ về. Ai đó đã từng nói: “Yêu đúng người là tình yêu, yêu sai người là tuổi trẻ”. Cũng như những cuộc tình khác, Chương và Quỳnh cũng trải qua nhiều kỷ niệm đẹp, từ những khoảnh khắc nhỏ như khi Chương đạp xe chở Quỳnh đi học hay khoảnh khắc Chương hái hoa cho Quỳnh bị chủ nhà bắt gặp, từ những nhút nhát ban đầu đến những lần dạy kèm cho Quỳnh. Một tình yêu không cần nói thành lời mà ai cũng cảm nhận được. Nhưng cũng chính vì không nói, mà người ta có cớ để rời xa nhau.“ Em chưa bao giờ nói yêu anh Chương, anh Chương cũng chưa bao giờ nói yêu em, nên không thể bảo em phản bội anh ấy được”. Thật ra tình yêu trong tác phẩm này nó dễ thương, nhưng đó không phải là điều làm mình day dứt, không phải là điều mình quá tiếc nuối...