Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Truyện xây dựng cực kì tốt tình cảm của Chương. Chúng ta dễ dàng gặp hình ảnh của chúng ta trong con người chàng Chương. Ai mà không có một thời yêu thương một người như thế. Giống như Kha Cảnh Đằng trong "Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi", dù Chương và Đằng ở hai nơi khác nhau, hai thời kỳ khác nhau, nhưng chúng ta đều là những cậu trai trẻ, khi yêu ai đó, chúng ta yêu một cách ngốc nghếch nhất nhưng cũng chân thành nhất. Như cái cách họ trân trọng những gì được cô gái mình thầm thương tặng cho, dù đó là những cái đơn giản nhất, cái bánh, cái kẹo, hũ yaourt nhưng vì đó là người con gái mình để trong tim, nên những món quà nhỏ bỗng hóa thành những gì ta yêu quý. Chúng ta yêu những kỉ niệm nho nhỏ, chỉ cần đèo nhau đi chơi, hay ngồi ăn bên nhau giữa khu chợ tấp nập thì thời gian cũng như trôi bất tận, khoảnh khắc ấy như là vĩnh hằng để cho hai người bên nhau. Từng phút, từng giây đều quý giá. Nhưng cuộc đời thì không như ta mơ. Ngài Nguyễn Nhật Ánh dường như thích vui vẻ trên nỗi buồn của độc giả và những đứa con tinh thần của mình. Ngài muốn chia cách hai con người một cách đột ngột nhất. Trong một thời khắc, mà cả thế giới này đảo lộn. Cô gái ta yêu đi nhanh như thể chưa từng xuất hiện trong cuộc đời ta. Bẵng đi chỉ vài ngày, nhưng chàng Chương bị cô gái mình từng thương và thậm chí là từng thương mình, cự tuyệt một cách tàn nhẫn. Điều đáng buồn, là ta chẳng thể trách ai được. Chương không có lỗi. Rõ ràng. Nhưng gia đình Quỳnh thì sao, cũng khó mà trách. Gia đình Quỳnh ưu tiên đứa con gái của mình, sao có thể trách. Ta lại càng không thể tránh thời đại. Thời đại mang lại hòa bình cho con người, chỉ là Chương vô tình bị một sự hiểu lầm không đáng có mà phải chịu chia ly. Quỳnh thì sao, Quỳnh không thực sự trân trọng tình cảm của mình cũng như tình cảm của Chương. Nhưng rồi sao, liệu Chương có đủ dũng khí trách Quỳnh? Ngạn của Mắt Biếc, cũng bỏ đi, nhưng ít nhất nếu một ngày anh trở về, anh vẫn có Trà Long chờ anh. Nhưng Chương thì không, dù đi đâu, anh vẫn bị hình bóng Quỳnh ám ảnh, còn Quỳnh thì mãi không phải của anh. Bên cạnh tình yêu buồn của chàng Chương, còn là tình cảm gia đình, của cô bé Lan Anh tinh nghịch nhưng thương anh hết mực. Của người con gái Trâm, bề ngoài mạnh mẽ, cá tính nhưng là người giàu tình cảm, suy nghĩ thấu đáo hơn bất kì ai trong gia đình. Cũng là tình cảm bạn bè, của Kim Dung sốc nổi, bạt mạng, tùy hứng, nhưng cũng trọng nghĩa khí, luôn vì bạn bè. Của Bảo bề ngoài tưởng ngốc nghếch nhưng khi bạn bè cần đều giúp đỡ. Mỗi nhân vật trọng tâm trong truyện đều để lại ấn tượng với người đọc, dưới bàn tay tài ba của Nguyễn Nhật Ánh, từng nhân vật hiện lên thực tế như thể chính chúng ta là chính nhân vật trong truyện vậy. Rồi ruốt cuộc "Còn chút gì để nhớ".