“Mất bao lâu để quên một người?!
Sau khi chia tay người cũ, mình mất hết một năm loay hoay trong mớ bòng bong cảm xúc trong lòng. Lúc đó không buồn, cũng chẳng quá đau khổ dằn vặt gì, vẫn cứ sống và làm việc bình thường, thậm chí làm việc còn nhiều hơn trước và thành công hơn trước.
Nhưng vết xước trong lòng chưa bao giờ lành lặn.
Mỗi khi đi ngang một con đường cũ, một quán ăn quen, một điều gì đó cứ nhói lên, rồi lại mất hút. Rõ ràng không thể gọi đó là cơn đau, chỉ là cái khẽ rùng mình của dĩ vãng.
Có người nói cần một phần ba thời gian bên nhau để quên. Ví dụ yêu ba năm thì cần mất một năm mới có thể quên đi người đó. Xưa quen nhau ba năm, lúc hết một năm thì bắt đầu đi vào quỹ đạo cuộc sống bình thường, cơn lạnh dĩ vãng ít xuất hiện lại.
Chỉ có trái tim là chưa sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu ái tình mới.
Mà thử hỏi, khi chưa sẵn sàng, thì có chắc là lòng đã quên?”
Cuốn sách này là cái khẽ rùng mình của dĩ vãng đó, khi ghi lại một năm sau khi chia tay người cũ, người đã trao cho nhau nhẫn đính hôn và dự định chuyện tương lai lâu dài.
Nhiều người hỏi có tiếc nuối không, còn nhớ không và có muốn quay lại không, đều lắc đầu từ chối. Vì cái nhớ bây giờ là những hồi ức, là khoảnh khắc, là thời gian từng bên nhau, chứ còn người đó, bản thân đã lãng quên ít nhiều. Người đã xưa, chuyện đã cũ, muốn quay lại là điều không thể được. “Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu”, ngàn lượng vàng không thể mua được một lần quay đầu nhìn lại, cũng là ý chỉ việc này.
Rồi nhiều năm sau đó, mới hiểu ra rằng khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại một chuyện tình, người tình có thể qua đời, nhưng chuyện tình thì bất tử với thời gian.
Suốt những năm dài sống một mình, tôi nhận ra nỗi cô đơn cũng có vẻ đẹp của riêng nó và từ bỏ việc chối bỏ nỗi cô đơn trong lòng. Làm bạn với chính sự trống trải đó lại càng gíup tôi trân trọng hơn khoảng khắc hạnh phúc mình có thể đón nhận đến.
Rồi cứ vậy, tôi ghi lại năm cô đơn nhất trong đời từng trải qua, đặt tên cho cuốn sách này là “Biên Niên Cô Đơn”, hi vọng rằng mọi người sẽ cảm thấy có một chút gì đó của bản thân khi đọc được.
Xem thêm
Biên niên cô đơn là quyển sách được khai thác theo hai lát cắt rạch ròi, song song và hòa quyện cùng nhau để tạo nên một tác phẩm hay ho. Dưới góc nhìn của từng lứa tuổi khác nhau sẽ có những điều thú vị và bài học khác nhau. Còn đối với một kẻ chưa có mảnh tình nào vắt vai như mình thì bản thân lại cảm nhận theo góc nhìn học hỏi hơn là chữa lành vết thương tâm hồn sau những cuộc chia tay. Tình yêu dưới lăng kính đa chiều của anh Thạch sẽ trải qua nhiều giai đoạn cùng dư vị, nhận thức khác nhau. Quyển sách cũng có thể ví như một hành trang vững chắc gối đầu giường cho những kẻ đã, đang và sẽ yêu. Và sau đây là một số bài học về tình yêu vô cùng quý giá mà mình rút ra được thông qua "Biên niên cô đơn":
Thứ nhất, điều dẫn một mối quan hệ đến bờ vực nhanh nhất là GHEN, ghen tuông một cách mù quáng vậy nên không nên tự hạ thấp bản thân để níu kéo một kẻ đã không muốn ở lại. Bởi vì "Ghen là biểu hiện của sự yếu thế, tự ti và lo lắng rằng mình không giữ được người yêu"
Thứ hai, có hợp sẽ có tan. Hãy buông bỏ đúng lúc để bản thân có cơ hội tìm được nhiều mảnh ghép mới phù hợp hơn hiện tại, hà tất gì phải trói buộc bản thân trong một mối quan hệ đầy nước mắt.
Cuối cùng, vì cuộc đời là những lời chào và tạm biệt, cho đến khi con người ta đủ duyên để gặp lại nhau lần nữa. Nên hãy trân trọng những khoảnh khắc được ở bên cạnh một người, vì bởi dù biết rằng còn gặp lại, nhưng không thể đoán được lần sau là khi nào.