“Mất bao lâu để quên một người?! Sau khi chia tay người cũ, mình mất hết một năm loay hoay trong mớ bòng bong cảm xúc trong lòng. Lúc đó không buồn, cũng chẳng quá đau khổ dằn vặt gì, vẫn cứ sống và làm việc bình thường, thậm chí làm việc còn nhiều hơn trước và thành công hơn trước. Nhưng vết xước trong lòng chưa bao giờ lành lặn. Mỗi khi đi ngang một con đường cũ, một quán ăn quen, một điều gì đó cứ nhói lên, rồi lại mất hút. Rõ ràng không thể gọi đó là cơn đau, chỉ là cái khẽ rùng mình của dĩ vãng. Có người nói cần một phần ba thời gian bên nhau để quên. Ví dụ yêu ba năm thì cần mất một năm mới có thể quên đi người đó. Xưa quen nhau ba năm, lúc hết một năm thì bắt đầu đi vào quỹ đạo cuộc sống bình thường, cơn lạnh dĩ vãng ít xuất hiện lại. Chỉ có trái tim là chưa sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu ái tình mới. Mà thử hỏi, khi chưa sẵn sàng, thì có chắc là lòng đã quên?” Cuốn sách này là cái khẽ rùng mình của dĩ vãng đó, khi ghi lại một năm sau khi chia tay người cũ, người đã trao cho nhau nhẫn đính hôn và dự định chuyện tương lai lâu dài. Nhiều người hỏi có tiếc nuối không, còn nhớ không và có muốn quay lại không, đều lắc đầu từ chối. Vì cái nhớ bây giờ là những hồi ức, là khoảnh khắc, là thời gian từng bên nhau, chứ còn người đó, bản thân đã lãng quên ít nhiều. Người đã xưa, chuyện đã cũ, muốn quay lại là điều không thể được. “Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu”, ngàn lượng vàng không thể mua được một lần quay đầu nhìn lại, cũng là ý chỉ việc này. Rồi nhiều năm sau đó, mới hiểu ra rằng khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại một chuyện tình, người tình có thể qua đời, nhưng chuyện tình thì bất tử với thời gian. Suốt những năm dài sống một mình, tôi nhận ra nỗi cô đơn cũng có vẻ đẹp của riêng nó và từ bỏ việc chối bỏ nỗi cô đơn trong lòng. Làm bạn với chính sự trống trải đó lại càng gíup tôi trân trọng hơn khoảng khắc hạnh phúc mình có thể đón nhận đến. Rồi cứ vậy, tôi ghi lại năm cô đơn nhất trong đời từng trải qua, đặt tên cho cuốn sách này là “Biên Niên Cô Đơn”, hi vọng rằng mọi người sẽ cảm thấy có một chút gì đó của bản thân khi đọc được.
Xem thêm

Biên niên cô đơn là quyển sách được khai thác theo hai lát cắt rạch ròi, song song và hòa quyện cùng nhau để tạo nên một tác phẩm hay ho. Dưới góc nhìn của từng lứa tuổi khác nhau sẽ có những điều thú vị và bài học khác nhau. Còn đối với một kẻ chưa có mảnh tình nào vắt vai như mình thì bản thân lại cảm nhận theo góc nhìn học hỏi hơn là chữa lành vết thương tâm hồn sau những cuộc chia tay. Tình yêu dưới lăng kính đa chiều của anh Thạch sẽ trải qua nhiều giai đoạn cùng dư vị, nhận thức khác nhau. Quyển sách cũng có thể ví như một hành trang vững chắc gối đầu giường cho những kẻ đã, đang và sẽ yêu. Và sau đây là một số bài học về tình yêu vô cùng quý giá mà mình rút ra được thông qua "Biên niên cô đơn":

Thứ nhất, điều dẫn một mối quan hệ đến bờ vực nhanh nhất là GHEN, ghen tuông một cách mù quáng vậy nên không nên tự hạ thấp bản thân để níu kéo một kẻ đã không muốn ở lại. Bởi vì "Ghen là biểu hiện của sự yếu thế, tự ti và lo lắng rằng mình không giữ được người yêu"

Thứ hai, có hợp sẽ có tan. Hãy buông bỏ đúng lúc để bản thân có cơ hội tìm được nhiều mảnh ghép mới phù hợp hơn hiện tại, hà tất gì phải trói buộc bản thân trong một mối quan hệ đầy nước mắt.

Cuối cùng, vì cuộc đời là những lời chào và tạm biệt, cho đến khi con người ta đủ duyên để gặp lại nhau lần nữa. Nên hãy trân trọng những khoảnh khắc được ở bên cạnh một người, vì bởi dù biết rằng còn gặp lại, nhưng không thể đoán được lần sau là khi nào.


“Hôm nay trời mưa, tự dưng em lại ngồi nhớ em của những ngày xưa kinh khủng”

Trùng hợp thay, mình tìm thấy cuốn sách này của anh Thạch khi mình vừa mới chia tay xong. Ngay từ những trang đầu tiên, mình đã phải bật khóc. “Em ngày đó hay cười”. Đúng vậy, ngày đó mình cũng là một cô gái hay cười. Giờ vẫn cười, nhưng nụ cười là của ngày sau chia tay. Nụ cười của hoài niệm những ký ức cũ, mãi chẳng quên được.“Mãi nhiều năm về sau tôi mới biết, hóa ra khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại cuộc tình”. Mình ấn tượng mãi câu viết này. Thực ra thì, anh Thạch viết Biên niên cô đơn, gửi (những) người đã từng yêu. Và mình cảm giác, anh đang viết ra chính nỗi lòng của mình vậy. Ai cũng biết, sau chia tay thực sự rất khó để cho vào quên lãng cuộc tình đã qua. Giống như những thói quen trước đây, làm sao để tìm lại. Rượu, men say, tìm tới những thứ đó. Cuối cùng, bản thân vẫn nhận ra một điều, người muốn buông, cố giữ cũng chẳng được.Mình đọc cũng kha khá nhiều sách tản văn của Phạm Ngọc Thạch rồi. Nhưng chỉ ở cuốn tản văn cuối cùng này anh viết, mình mới thấu hết từng câu, từng chữ. Mình thích cái cách mà anh tâm sự, cách mà anh kể nhẹ nhàng. Cách mà anh nói hộ lòng mình những bài học tình yêu trong cuộc sống. Con người ai chẳng tìm kiếm tình yêu. Và ở "BIÊN NIÊN CÔ ĐƠN", mình tìm thấy tình yêu giản dị, giản dị khi nó được lấy ra từ chính cuộc sống này. Yêu chắc chắn sẽ có chia ly. Mình yêu một người, mình đâu thể biết lúc nào họ sẽ rời đi. Và mình cũng không thể biết gặp bao nhiêu người rồi mới tìm được một người ở lại và bên mình đến cuối đời.Mình sẽ chẳng nói quá nhiều về cuốn sách này đâu. Mỗi người đọc, sẽ có cảm nhận riêng. Có những khoảnh khắc trong quá khứ, những kỷ niệm đẹp của mối tình cũ. Ừ thì nhớ đấy. Nhưng sẽ chẳng còn muốn quay lại với nó nữa.Hy vọng mọi người tìm đọc "BIÊN NIÊN CÔ ĐƠN”, sẽ tìm thấy liều thuốc chữa lành cho trái tim đang vụn vỡ trong tình yêu. Hoặc một ngày không xa, mình sẽ yêu.

Biên niên cô đơn - quyển sách dành cho người đàn bà thất tình và đang say, nơi mà những góc khuất trong tình yêu được hé lộ dưới góc nhìn của một kẻ cô đơn sau chia tay. Có bao giờ bạn tự hỏi người ta sẽ làm gì sau chia tay? Đây một đề tài khá hay và mới mẻ được Nguyễn Ngọc Thạch khai thác bằng những hoài niệm theo dòng thời gian từ lúc quen nhau đến ngày cuối cùng trong mối quan hệ yêu đương. Qua mỗi chương sách sẽ là mỗi góc nhìn khá chỉnh chu, toàn diện và có căn cứ về tình yêu đôi lứa. Tình yêu sẽ giúp con người ta trưởng thành dần sau những lần va vấp, những cuộc cãi vã và cuối cùng là chia tay. Em ngày đó - một kẻ hay chờ anh, luôn tin tưởng, hy vọng hết mức về anh, luôn sợ mất anh, luôn trói buộc bản thân trong một vòng tròn xoay quanh cuộc đời anh mà chẳng nhận ra mình cũng có cuộc đời riêng. Thế nhưng, em bây giờ khi không còn anh đã vỡ lẽ ra nhiều thứ, vốn dĩ cuộc đời này rộng lớn đến vậy em phải bận tâm nhiều điều hơn thế và lúc này đây anh không còn là cả thế giới trong lòng em nữa. Với lối kể chuyện giản dị và hóm hỉnh, hậu chia tay không hề đáng sợ như ta thường nghĩ chẳng qua là giúp ta nhận ra nhiều bài học đắc giá để trưởng thành hơn trong tình yêu mà thôi. Bởi lẽ "khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại cuộc tình. Người tình có thể qua đời nhưng cuộc tình thì mãi trường tồn với thời gian".

Tôi hơi ngạc nhiên khi một cuốn sách có vẻ giống tản văn lại có màu bìa đen kịt. Hàng chữ “Biên niên cô đơn” cũng ảm đạm nhạt màu. Càng thắc mắc hơn về cái tên của tác giả “Nguyễn Ngọc Thạch”. Tôi cho rằng đó là một tác giả nam. Nhưng viết tự sự dưới hình hài của một nhân vật nữ rất uyển chuyển và không hề khiên cưỡng.

Thực ra, tôi vốn không thích những chuyện tình sướt mướt. “Có lẽ nội dung cuốn sách sẽ là những kể lể và khắc hoạ nội tâm quằn quại sau chia tay của nhân vật”. Sau khi đọc lướt tựa đề sách, tôi đã từng nhận định như vậy.

Nhưng mỗi cuốn sách nếu chỉ nhìn qua thì sẽ không bao giờ đánh giá đúng được nội dung phía sau bìa sách. “Biên niên cô đơn” với quy mô hơn 200 trang đưa người đọc đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đằng sau tấm màn đen bí ẩn của bìa sách lại là “chân diện mục của thứ gọi là tình yêu”.

Nội dung cuốn sách phát triển theo hai lát cắt. Lát cắt thứ nhất là Biên niên của một cuộc tình cụ thể từ khi bắt đầu giai đoạn bắt đầu làm quen, tán tỉnh cho đến khi chia tay và hậu chia tay. Lát cắt thứ hai là biên niên của thứ mà chúng ta vẫn gọi là tình yêu bằng cách “bóc dần” những cảm xúc phức tạp giữa hai giới đàn ông và đàn bà. Đi từ những hẹn hò lãng mạn, thứ tình cảm màu hồng phấn nhất cho đến khi trần trụi giữa tình cảm, tình dục, lý trí và thói quen.

Xen lẫn vào đó là những tích cũ chứa đựng triết lý về nhân sinh, tình duyên. Những câu chuyện đời thường, tình cảm của những nhân vật phụ. Mở ra cho độc giả những góc nhìn phong phú hơn về cuộc đời, về sinh tử, về đau khổ và cô đơn.

Cuốn sách đưa người đọc đi du lịch vào tận nơi sâu thẳm tâm can. Dạo qua những thứ hỷ nộ ái ố trầm luân trong tình cảm. Những thay đổi nhuốm màu năm tháng trong suy nghĩ của mỗi con người. Sẽ không mất thời gian cho những ai đang lạc lối trong cô đơn, mất đi ý nghĩa cuộc sống sau chia tay hay đang do dự bước tiếp trong sa lộ vạn ngàn mối lương duyên tình cảm. Đọc để cảm nhận và đi ngược sâu vào khao khát, trống vắng, cô độc của bản thân. Đọc để nhận rõ đâu là tình yêu, đâu chỉ là những rung động và tiếc nuối khẽ gõ cửa cuộc đời rồi không bao giờ trở lại.

"Biên niên cô đơn" vẫn có một số lỗi nhỏ trong soạn thảo. Có lẽ là một số nhầm lẫn khiến người đọc có hiểu nhầm về “giới” tính của nhân vật. Ngoài ra thì lối sống phóng khoáng của nhân vật nữ có thể sẽ ảnh hưởng đến thường thức và thói quen tiếp nhận tư tưởng của một số độc giả đề cao yếu tố “phẩm hạnh” và “đạo đức”. Nhưng nhìn chung đây là một tác phẩm hay. Lối viết kết hợp giữa những tư tưởng hiện đại trong tình duyên và triết lý cổ điển trong nhân duyên.

Một cuốn sách đáng để các bạn trẻ nghiền ngẫm.

“Biên niên cô đơn" – Nguyễn Ngọc Thạch, từ chia tay đến bình yên, từ náo nhiệt đến lặng lẽ, từ hít thở chung một bầu không khí cho đến chẳng còn tồn tại.

Lần đầu tiên được biết đến tác giả Nguyễn Ngọc Thạch và đọc sách của anh, cuốn “Biên niên cô đơn" mang cho mình một nỗi buồn rất đỗi trưởng thành, không quá vồ vập như tình yêu thuở mới lớn, nó lênh đãng, có phảng phất chút gì đó của sự chấp nhận.

Từng mẩu tiêu đề, như biểu hiện cho từng tính chất trong mỗi cuộc yêu, từng giai đoạn như “tán tỉnh”, “hẹn hò”, “một tiếng yêu”, “ghen” … . Nó chứng minh rằng tình yêu phải được bồi đắp bởi đầy những thứ khác, tình cảm chỉ là thứ làm xuất phát nên một cuộc tình. Nếu cậu có tình cảm, cậu mới có thể có động lực lên kế hoạch tán tỉnh người khác, hẹn hò nhau vào một dịp nào đó để gặp mặt, một chuỗi phản ứng đều được xây dựng nên từ những điều như vậy. Nhưng mà, chính cả chia tay cũng nằm trong chuỗi phản ứng đó.

Trước câu nói chia tay, có phải chúng ta đều có hàng nghìn, hàng triệu những lý do khác nhau để hướng tới chung cùng một mục đích.

Xa rời nhau.

Đã từng coi nhau là chốn yên bình mỗi khi xong việc và tan ca, coi đối phương như là ngòi kim châm nổ những nỗi ưu phiền của mình vỡ tan ra. Vậy mà giờ đây chỉ nhìn nhau lần cuối rồi hẹn gặp nhau sau muôn vàn 8 kiếp. Vậy mà vẫn thấy bình yên, vẫn đủ mạnh mẽ để bước đi như chẳng có gì mà đáng tiếc.

Theo cảm nhận của mình, tác giả đã trải qua những cuộc tình có chóng vánh, có sâu đậm, có cả những cuộc tình bị tác động bởi 1 người thứ 3. Với những câu chữ được viết ra, không còn là một kẻ ngô nghê, si tình, chạy theo người mình yêu nữa, ở đây là một người từng trải, một người khắt khe hơn trong việc có thể yêu thêm một ai đó.

“Dừng lại", có lẽ là phần kết thúc một mối tình, tại thời điểm như vậy, cả nhân vật và tác giả lẫn người đọc đều cảm nhận được sự kết thúc, sự xa rời mãi mãi. Lúc này, chỉ là do người nào mở lời trước, chứ không còn quan trọng về việc níu kéo nhau lại như thế nào nữa rồi. Nhưng mọi thứ vẫn sẽ cứ tiếp tục:

“Cuộc đời vẫn vậy, không bao giờ vì ai xa ai mà dừng lại giây phút nào"

Chúng ta không cô đơn một mình. Cuốn sách giúp tớ nhận ra rằng, việc chấp nhận là thứ tốt nhất chứ không phải cứ mãi mãi níu kéo sự cô đơn, chia ly. Xa cách ắt là một phần trong cuộc sống, ai rồi cũng sẽ phải trải qua 1-2 lần trong đời trước khi tìm ra được một nửa của mình.

Tớ nghĩ rằng khi đã có quá đủ những ngày bên nhau, giờ còn lại sẽ dành cho những ngày xa cách.

Trùng hợp thay, mình tìm thấy cuốn sách này của anh Thạch khi mình vừa mới chia tay xong. Ngay từ những trang đầu tiên, mình đã phải bật khóc. “Em ngày đó hay cười”. Đúng vậy, ngày đó mình cũng là một cô gái hay cười. Giờ vẫn cười, nhưng nụ cười là của ngày sau chia tay. Nụ cười của hoài niệm những ký ức cũ, mãi chẳng quên được.

“Mãi nhiều năm về sau tôi mới biết, hóa ra khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại cuộc tình.”

Mình ấn tượng mãi câu viết này. Thực ra thì, anh Thạch viết "Biên niên cô đơn", gửi (những) người đã từng yêu. Và mình cảm giác, anh đang viết ra chính nỗi lòng của mình vậy.

Ai cũng biết, sau chia tay thực sự rất khó để cho vào quên lãng cuộc tình đã qua. Giống như những thói quen trước đây, làm sao để tìm lại. Rượu, men say, tìm tới những thứ đó. Cuối cùng, bản thân vẫn nhận ra một điều, người muốn buông, cố giữ cũng chẳng được.

Mình đọc cũng kha khá nhiều sách tản văn của Phạm Ngọc Thạch rồi. Nhưng chỉ ở cuốn tản văn cuối cùng này anh viết, mình mới thấu hết từng câu, từng chữ. Mình thích cái cách mà anh tâm sự, cách mà anh kể nhẹ nhàng. Cách mà anh nói hộ lòng mình những bài học tình yêu trong cuộc sống.

Con người ai chẳng tìm kiếm tình yêu. Và ở "Biên Niên Cô Đơn", mình tìm thấy tình yêu giản dị, giản dị khi nó được lấy ra từ chính cuộc sống này. Yêu chắc chắn sẽ có chia ly. Mình yêu một người, mình đâu thể biết lúc nào họ sẽ rời đi. Và mình cũng không thể biết gặp bao nhiêu người rồi mới tìm được một người ở lại và bên mình đến cuối đời.

Mình sẽ chẳng nói quá nhiều về cuốn sách này đâu. Mỗi người đọc, sẽ có cảm nhận riêng. Có những khoảnh khắc trong quá khứ, những kỷ niệm đẹp của mối tình cũ. Ừ thì nhớ đấy. Nhưng sẽ chẳng còn muốn quay lại với nó nữa.

Hy vọng mọi người tìm đọc "Biên Niên Cô Đơn" sẽ tìm thấy liều thuốc chữa lành cho trái tim đang vụn vỡ trong tình yêu. Hoặc một ngày không xa, mình sẽ yêu.