“Mất bao lâu để quên một người?!
Sau khi chia tay người cũ, mình mất hết một năm loay hoay trong mớ bòng bong cảm xúc trong lòng. Lúc đó không buồn, cũng chẳng quá đau khổ dằn vặt gì, vẫn cứ sống và làm việc bình thường, thậm chí làm việc còn nhiều hơn trước và thành công hơn trước.
Nhưng vết xước trong lòng chưa bao giờ lành lặn.
Mỗi khi đi ngang một con đường cũ, một quán ăn quen, một điều gì đó cứ nhói lên, rồi lại mất hút. Rõ ràng không thể gọi đó là cơn đau, chỉ là cái khẽ rùng mình của dĩ vãng.
Có người nói cần một phần ba thời gian bên nhau để quên. Ví dụ yêu ba năm thì cần mất một năm mới có thể quên đi người đó. Xưa quen nhau ba năm, lúc hết một năm thì bắt đầu đi vào quỹ đạo cuộc sống bình thường, cơn lạnh dĩ vãng ít xuất hiện lại.
Chỉ có trái tim là chưa sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu ái tình mới.
Mà thử hỏi, khi chưa sẵn sàng, thì có chắc là lòng đã quên?”
Cuốn sách này là cái khẽ rùng mình của dĩ vãng đó, khi ghi lại một năm sau khi chia tay người cũ, người đã trao cho nhau nhẫn đính hôn và dự định chuyện tương lai lâu dài.
Nhiều người hỏi có tiếc nuối không, còn nhớ không và có muốn quay lại không, đều lắc đầu từ chối. Vì cái nhớ bây giờ là những hồi ức, là khoảnh khắc, là thời gian từng bên nhau, chứ còn người đó, bản thân đã lãng quên ít nhiều. Người đã xưa, chuyện đã cũ, muốn quay lại là điều không thể được. “Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu”, ngàn lượng vàng không thể mua được một lần quay đầu nhìn lại, cũng là ý chỉ việc này.
Rồi nhiều năm sau đó, mới hiểu ra rằng khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại một chuyện tình, người tình có thể qua đời, nhưng chuyện tình thì bất tử với thời gian.
Suốt những năm dài sống một mình, tôi nhận ra nỗi cô đơn cũng có vẻ đẹp của riêng nó và từ bỏ việc chối bỏ nỗi cô đơn trong lòng. Làm bạn với chính sự trống trải đó lại càng gíup tôi trân trọng hơn khoảng khắc hạnh phúc mình có thể đón nhận đến.
Rồi cứ vậy, tôi ghi lại năm cô đơn nhất trong đời từng trải qua, đặt tên cho cuốn sách này là “Biên Niên Cô Đơn”, hi vọng rằng mọi người sẽ cảm thấy có một chút gì đó của bản thân khi đọc được.
Xem thêm
“Hôm nay trời mưa, tự dưng em lại ngồi nhớ em của những ngày xưa kinh khủng”
Trùng hợp thay, mình tìm thấy cuốn sách này của anh Thạch khi mình vừa mới chia tay xong. Ngay từ những trang đầu tiên, mình đã phải bật khóc. “Em ngày đó hay cười”. Đúng vậy, ngày đó mình cũng là một cô gái hay cười. Giờ vẫn cười, nhưng nụ cười là của ngày sau chia tay. Nụ cười của hoài niệm những ký ức cũ, mãi chẳng quên được.“Mãi nhiều năm về sau tôi mới biết, hóa ra khi chia tay, chúng ta từ bỏ một người tình và giữ lại cuộc tình”. Mình ấn tượng mãi câu viết này. Thực ra thì, anh Thạch viết Biên niên cô đơn, gửi (những) người đã từng yêu. Và mình cảm giác, anh đang viết ra chính nỗi lòng của mình vậy. Ai cũng biết, sau chia tay thực sự rất khó để cho vào quên lãng cuộc tình đã qua. Giống như những thói quen trước đây, làm sao để tìm lại. Rượu, men say, tìm tới những thứ đó. Cuối cùng, bản thân vẫn nhận ra một điều, người muốn buông, cố giữ cũng chẳng được.Mình đọc cũng kha khá nhiều sách tản văn của Phạm Ngọc Thạch rồi. Nhưng chỉ ở cuốn tản văn cuối cùng này anh viết, mình mới thấu hết từng câu, từng chữ. Mình thích cái cách mà anh tâm sự, cách mà anh kể nhẹ nhàng. Cách mà anh nói hộ lòng mình những bài học tình yêu trong cuộc sống. Con người ai chẳng tìm kiếm tình yêu. Và ở "BIÊN NIÊN CÔ ĐƠN", mình tìm thấy tình yêu giản dị, giản dị khi nó được lấy ra từ chính cuộc sống này. Yêu chắc chắn sẽ có chia ly. Mình yêu một người, mình đâu thể biết lúc nào họ sẽ rời đi. Và mình cũng không thể biết gặp bao nhiêu người rồi mới tìm được một người ở lại và bên mình đến cuối đời.Mình sẽ chẳng nói quá nhiều về cuốn sách này đâu. Mỗi người đọc, sẽ có cảm nhận riêng. Có những khoảnh khắc trong quá khứ, những kỷ niệm đẹp của mối tình cũ. Ừ thì nhớ đấy. Nhưng sẽ chẳng còn muốn quay lại với nó nữa.Hy vọng mọi người tìm đọc "BIÊN NIÊN CÔ ĐƠN”, sẽ tìm thấy liều thuốc chữa lành cho trái tim đang vụn vỡ trong tình yêu. Hoặc một ngày không xa, mình sẽ yêu.