Lý Thuyết Tầng Lớp Nhàn Rỗi / Tác giả: Thorstein Veblen
Tại sao, trong không ít hộ gia đình, người ta thấy cảnh một người đàn ông lao động cật lực chỉ để phụ nữ tiêu xài, và tại sao cả sự tiêu xài ấy vẫn phục vụ cho đàn ông? Tại sao, trong một số trường hợp, người ta thà chết đói chứ nhất quyết không đụng tay làm việc? Tại sao một vị vua có nghĩa là thà chết thiêu chứ không chịu vi phạm hình thức đúng, làm mình ô uế bằng cách thò tay tự dời ghế của mình - việc mà kẻ hầu cận phải làm (cho nên không có vua mới là như thế)?
Tầng lớp nhàn rỗi: lý thuyết về nước Mỹ một thế kỷ trước, chính là câu chuyện của thời chúng ta.
Xem thêm

Một trong những khái niệm độc đáo nhất của Veblen là “nghỉ ngơi phô trương” – ý tưởng rằng tầng lớp nhàn rỗi thể hiện địa vị không chỉ bằng vật chất, mà còn bằng việc… không làm gì cả. Trong xã hội mà lao động tay chân bị xem là hạ cấp, việc không phải làm gì lại trở thành biểu tượng quyền lực. Điều này tạo nên các hành vi như tham dự các môn thể thao quý tộc, đi du lịch xa xỉ, hay theo đuổi các thú vui tốn thời gian mà không mang lại lợi ích vật chất.
Veblen chỉ ra rằng sự rảnh rỗi trong tầng lớp này không chỉ là trạng thái, mà là thông điệp xã hội. Họ dùng thời gian của mình như một cách chứng minh rằng họ thuộc về “đẳng cấp trên”. Mỗi hành vi giải trí đều được tổ chức cẩn thận để người khác nhìn thấy. Điều khiến khái niệm này trở nên thú vị là nó tồn tại mạnh mẽ ngay cả trong thời hiện đại.
Chúng ta thấy điều này trên mạng xã hội: những kỳ nghỉ xa hoa, những bức ảnh du lịch đắt đỏ, những buổi tiệc kéo dài không phải để thư giãn, mà để chứng minh rằng chủ nhân đủ giàu để không cần làm việc. Những giá trị mà Veblen phân tích cho thấy sự rảnh rỗi cũng trở thành thứ hàng hóa để phô trương.