Lý Thuyết Tầng Lớp Nhàn Rỗi / Tác giả: Thorstein Veblen
Tại sao, trong không ít hộ gia đình, người ta thấy cảnh một người đàn ông lao động cật lực chỉ để phụ nữ tiêu xài, và tại sao cả sự tiêu xài ấy vẫn phục vụ cho đàn ông? Tại sao, trong một số trường hợp, người ta thà chết đói chứ nhất quyết không đụng tay làm việc? Tại sao một vị vua có nghĩa là thà chết thiêu chứ không chịu vi phạm hình thức đúng, làm mình ô uế bằng cách thò tay tự dời ghế của mình - việc mà kẻ hầu cận phải làm (cho nên không có vua mới là như thế)?
Tầng lớp nhàn rỗi: lý thuyết về nước Mỹ một thế kỷ trước, chính là câu chuyện của thời chúng ta.
Xem thêm

Điểm sáng nhất trong tư tưởng của Veblen là khái niệm “tiêu dùng phô trương” – yếu tố nền tảng giúp giải mã văn hóa xa xỉ. Với ông, chi tiêu xa hoa là ngôn ngữ của địa vị. Người giàu không chỉ mua để có, mà mua để được nhìn thấy là họ có. Điều này mở ra một lăng kính mới để quan sát xã hội đương đại: chúng ta sống trong thời đại mà mọi người dùng vật chất để viết một câu chuyện về bản thân.
Bài học của Veblen cho thấy tiêu dùng phô trương không chỉ là hành động cá nhân, mà là “luật chơi” do xã hội tạo ra. Tầng lớp nhàn rỗi đặt ra tiêu chuẩn, và các tầng lớp bên dưới học theo để không bị xem là “kém sang”. Vì vậy, tiêu dùng phô trương trở thành chu kỳ tự nuôi dưỡng. Nó khiến con người lao vào cuộc đua không hồi kết về vẻ ngoài giàu có, bất kể khả năng thật sự của họ.
Veblen dùng lối viết sắc sảo và mỉa mai để phê phán sự vô nghĩa của việc săn đuổi danh vọng qua vật chất. Điều này đặc biệt đúng với thời đại mạng xã hội, nơi mỗi bức ảnh check-in hay chiếc túi hiệu đều được xem như chứng chỉ khẳng định giá trị bản thân. Sự phân tầng xã hội giờ đây không chỉ dựa vào tài sản, mà còn dựa vào khả năng biểu diễn tài sản.