Lý Thuyết Tầng Lớp Nhàn Rỗi / Tác giả: Thorstein Veblen Tại sao, trong không ít hộ gia đình, người ta thấy cảnh một người đàn ông lao động cật lực chỉ để phụ nữ tiêu xài, và tại sao cả sự tiêu xài ấy vẫn phục vụ cho đàn ông? Tại sao, trong một số trường hợp, người ta thà chết đói chứ nhất quyết không đụng tay làm việc? Tại sao một vị vua có nghĩa là thà chết thiêu chứ không chịu vi phạm hình thức đúng, làm mình ô uế bằng cách thò tay tự dời ghế của mình - việc mà kẻ hầu cận phải làm (cho nên không có vua mới là như thế)? Tầng lớp nhàn rỗi: lý thuyết về nước Mỹ một thế kỷ trước, chính là câu chuyện của thời chúng ta.
Xem thêm

Nhàn rỗi phô trương
Đây là cuốn sách đã tạo ra thuật ngữ “nhàn rỗi phô trương” (conspicuous leisure). Quan điểm cá nhân của tôi về hành vi này được thể hiện qua việc tôi đọc cuốn sách này trong một “Dover Thrift Edition”; vì vậy, tôi bắt đầu đọc với kỳ vọng cuốn sách sẽ giải thích hành vi của người khác. Tuy nhiên, trước khi đi đến “nhàn rỗi phô trương”, Veblen mô tả những gì ông gọi là “conspicuous leisure”; tức là thời gian được sử dụng theo cách không nhằm mục đích kiếm tiền, dù là ngay lập tức hay trong tương lai.

Nhưng nhàn rỗi theo nghĩa hẹp, khác với lao động hay bất kỳ nỗ lực nào tưởng như có sản phẩm hữu ích, thường không tạo ra sản phẩm vật chất. Tiêu chí đánh giá một lần thực hiện nhàn rỗi trong quá khứ do đó thường xuất hiện dưới dạng sản phẩm phi vật chất. Những chứng cứ phi vật chất này là những thành tựu gần giống học thuật hoặc nghệ thuật, hay kiến thức về các quá trình và sự kiện không trực tiếp thúc đẩy cuộc sống con người. Ví dụ, trong thời đại của chúng ta, đó là kiến thức về các ngôn ngữ chết và khoa học huyền bí; về chính tả đúng; về cú pháp và điệu nhịp; về các hình thức âm nhạc gia đình và nghệ thuật trong nhà; về những thuộc tính mới nhất của trang phục, đồ nội thất và trang thiết bị đi kèm; về trò chơi, thể thao và các loài vật được chọn lọc, như chó và ngựa đua. Trong tất cả các lĩnh vực này, động cơ ban đầu dẫn đến việc tiếp thu kiến thức có thể hoàn toàn khác với mong muốn chứng tỏ rằng thời gian của mình không bị sử dụng vào lao động công nghiệp; nhưng nếu những thành tựu này không chứng minh được giá trị như bằng chứng của việc tiêu tốn thời gian không sinh lợi, chúng sẽ không tồn tại và duy trì vị trí như những thành tựu thông thường của tầng lớp nhàn rỗi.

Liệu có thể những giờ tôi đã dành và vẫn tiếp tục dành để đọc và học về các nghệ thuật khác nhau thực ra là một hình thức “nhàn rỗi phô trương”? Dù tôi chống lại ý tưởng này, nhưng đến cuối cuốn sách, tôi chắc chắn Veblen sẽ trả lời là có. Có thể, những người hỏi với vẻ nghi ngờ: “Bạn tìm đâu ra thời gian để đọc sách?” thực ra đang bày tỏ sự ganh tị trước minh chứng nhàn rỗi phô trương của tôi, giống như những lời khen về một chiếc túi Gucci mới thể hiện sự ganh tị với việc tiêu dùng phô trương của người khác. Có lẽ, độ dài ngày càng tăng của các tiểu thuyết mới không phải, như tôi từng nghĩ, là do biên tập lơ là, mà là phản ứng với nhu cầu thị trường: những độc giả muốn thể hiện nhàn rỗi phô trương của mình qua những cuốn sách dày hơn.

“Lý Thuyết Tầng Lớp Nhàn Rỗi” không chỉ phân tích xã hội tư bản đầu thế kỷ 20, mà còn soi chiếu sâu sắc thời đại hiện nay. Những khái niệm của Veblen – tiêu dùng phô trương, nghỉ ngơi phô trương, bắt chước tầng lớp trên – đều trở thành bản mô tả chính xác về xã hội mạng xã hội, nơi mọi người sống giữa những chiếc mặt nạ được chọn lọc kỹ càng.

Điều khiến tác phẩm trở nên vượt thời đại là khả năng nhìn thấu bản chất con người: khao khát được công nhận, nỗi sợ thua kém, nhu cầu chứng minh giá trị thông qua vật chất. Tất cả đều không thay đổi dù thời gian trôi qua hàng thế kỷ. Cuốn sách trở thành công cụ giúp độc giả nhìn đời sống hiện đại bằng con mắt tỉnh táo, tránh rơi vào cái bẫy của những cuộc đua hư vinh.

Veblen không chỉ viết để phê phán tầng lớp giàu, mà để cảnh báo mọi tầng lớp về nguy cơ đánh mất bản thân. Khi giá trị cá nhân bị gắn chặt với vẻ ngoài, con người sẽ mãi sống trong vòng xoáy so sánh, bắt chước và phô trương. Tác phẩm kêu gọi sự cân bằng: tiêu dùng có ý nghĩa, nghỉ ngơi đúng giá trị, và nhìn nhận địa vị bằng cống hiến thay vì vật chất.

Tác phẩm của Veblen là lời phê phán mạnh mẽ đối với xã hội tư bản, nơi sự lãng phí trở thành chuẩn mực của tầng lớp thượng lưu. Ông phân tích rằng nhiều hàng hóa xa xỉ không tạo ra giá trị sử dụng tương xứng, nhưng vẫn được tiêu thụ mạnh vì giá trị biểu tượng của chúng. Điều này dẫn đến một hệ thống kinh tế dựa trên hình thức hơn là hiệu quả, nơi xã hội khuyến khích con người chi tiêu nhiều hơn để giành lấy vị trí cao trong thang giá trị ảo.

Điều đáng nói là Veblen không chỉ phê phán tầng lớp giàu, mà còn chỉ ra sự đồng lõa của xã hội. Những giá trị mà tầng lớp trên tạo ra được coi như chuẩn mực, và các tầng lớp khác lại tích cực chạy theo. Từ đó, xã hội trở nên lệ thuộc vào chu kỳ sản xuất – tiêu dùng – phô trương vô tận, tiêu tốn nguồn lực mà không đem lại chất lượng sống thật sự.

Tác phẩm khiến độc giả đặt câu hỏi: xã hội đang vận hành dựa trên giá trị thật hay những ảo ảnh của địa vị? Nhiều ví dụ hiện đại cho thấy Veblen đúng đến đáng sợ: từ cuộc đua điện thoại flagship mỗi năm đến văn hóa “mở thùng” và chạy theo thương hiệu xa xỉ. Cuốn sách cảnh tỉnh rằng sự tiêu thụ thiếu ý nghĩa chỉ khiến nền kinh tế tăng trưởng trên giấy, nhưng con người thì ngày càng trống rỗng.

Một trong những khái niệm độc đáo nhất của Veblen là “nghỉ ngơi phô trương” – ý tưởng rằng tầng lớp nhàn rỗi thể hiện địa vị không chỉ bằng vật chất, mà còn bằng việc… không làm gì cả. Trong xã hội mà lao động tay chân bị xem là hạ cấp, việc không phải làm gì lại trở thành biểu tượng quyền lực. Điều này tạo nên các hành vi như tham dự các môn thể thao quý tộc, đi du lịch xa xỉ, hay theo đuổi các thú vui tốn thời gian mà không mang lại lợi ích vật chất.

Veblen chỉ ra rằng sự rảnh rỗi trong tầng lớp này không chỉ là trạng thái, mà là thông điệp xã hội. Họ dùng thời gian của mình như một cách chứng minh rằng họ thuộc về “đẳng cấp trên”. Mỗi hành vi giải trí đều được tổ chức cẩn thận để người khác nhìn thấy. Điều khiến khái niệm này trở nên thú vị là nó tồn tại mạnh mẽ ngay cả trong thời hiện đại.

Chúng ta thấy điều này trên mạng xã hội: những kỳ nghỉ xa hoa, những bức ảnh du lịch đắt đỏ, những buổi tiệc kéo dài không phải để thư giãn, mà để chứng minh rằng chủ nhân đủ giàu để không cần làm việc. Những giá trị mà Veblen phân tích cho thấy sự rảnh rỗi cũng trở thành thứ hàng hóa để phô trương.

Điểm sáng nhất trong tư tưởng của Veblen là khái niệm “tiêu dùng phô trương” – yếu tố nền tảng giúp giải mã văn hóa xa xỉ. Với ông, chi tiêu xa hoa là ngôn ngữ của địa vị. Người giàu không chỉ mua để có, mà mua để được nhìn thấy là họ có. Điều này mở ra một lăng kính mới để quan sát xã hội đương đại: chúng ta sống trong thời đại mà mọi người dùng vật chất để viết một câu chuyện về bản thân.

Bài học của Veblen cho thấy tiêu dùng phô trương không chỉ là hành động cá nhân, mà là “luật chơi” do xã hội tạo ra. Tầng lớp nhàn rỗi đặt ra tiêu chuẩn, và các tầng lớp bên dưới học theo để không bị xem là “kém sang”. Vì vậy, tiêu dùng phô trương trở thành chu kỳ tự nuôi dưỡng. Nó khiến con người lao vào cuộc đua không hồi kết về vẻ ngoài giàu có, bất kể khả năng thật sự của họ.

Veblen dùng lối viết sắc sảo và mỉa mai để phê phán sự vô nghĩa của việc săn đuổi danh vọng qua vật chất. Điều này đặc biệt đúng với thời đại mạng xã hội, nơi mỗi bức ảnh check-in hay chiếc túi hiệu đều được xem như chứng chỉ khẳng định giá trị bản thân. Sự phân tầng xã hội giờ đây không chỉ dựa vào tài sản, mà còn dựa vào khả năng biểu diễn tài sản.

“Lý Thuyết Tầng Lớp Nhàn Rỗi” của Thorstein Veblen là một trong những tác phẩm sắc bén nhất khi bàn về bản chất của sự giàu có và những biểu tượng địa vị trong xã hội tư bản. Cuốn sách không chỉ ghi nhận hiện tượng tiêu dùng xa xỉ, mà còn phân tích nó như một hệ thống logic vận hành dựa trên sự phô trương. Veblen chỉ ra rằng những người thuộc tầng lớp nhàn rỗi tiêu thụ hàng hóa đắt đỏ không phải để thỏa mãn nhu cầu cá nhân, mà để tạo ra một hình ảnh về quyền lực và sự vượt trội.

Điều làm cuốn sách trở nên hấp dẫn là cách Veblen bóc tách tâm lý đằng sau những hành động tưởng chừng đơn giản như mua một chiếc đồng hồ đắt tiền hay tham gia vào những hoạt động giải trí xa hoa. Với ông, đó đều là những “tín hiệu xã hội” cho thấy một người không cần lao động nhưng vẫn sống thịnh vượng. Tầng lớp nhàn rỗi duy trì quyền lực của mình bằng cách chứng minh rằng họ không thuộc về thế giới lao động tay chân.

Đọc tác phẩm, người đọc dễ dàng nhận ra những hiện tượng tương tự trong đời sống hiện đại: từ việc khoe hàng hiệu trên mạng xã hội, đến những lối sống xa xỉ được thần tượng hóa. Những điều Veblen viết từ năm 1899 vẫn phản chiếu rõ ràng trong năm 2025, từ văn hóa “unboxing” tới những buổi tiệc triệu đô của người nổi tiếng.