Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Đọc "Còn chút gì để nhớ" như ngồi bên khung cửa sổ ký ức, nơi nắng Sài Gòn nhòa trên trang vở cũ, và trái tim ta dại khờ theo từng ánh mắt Quỳnh nhìn Chương. Tình yêu ấy – không lời – nhưng ai cũng thấy rõ, như sợi chỉ đỏ buộc lấy hai người mà chẳng ai dám níu.
Tôi mơ mình là Trâm – kiên cường và lặng lẽ yêu, là Kim Dung – âm thầm dõi theo bạn bè với trái tim dịu dàng. Và tôi cũng là Chương – từng nông nổi, từng hy vọng, từng đau đến độ muốn quên… nhưng lại chẳng thể.
Tác phẩm nhẹ như mưa rơi cuối hạ, nhưng lại buốt lòng như làn gió đầu đông. Có những điều không cần nói thành lời, cũng đủ khiến tim người ta thắt lại. Và có những người – như Quỳnh – đến rồi đi, để lại một thanh xuân không thể chạm lại lần hai...