Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Dù yêu mến lối kể chuyện nhẹ nhàng, sâu sắc của Nguyễn Nhật Ánh, nhưng “Còn chút gì để nhớ” không gây được ấn tượng mạnh với tôi. Câu chuyện khá chậm, dễ đoán và thiếu điểm nhấn. Tình yêu giữa Chương và Quỳnh tuy trong sáng, dễ thương nhưng lại thiếu chiều sâu, dễ khiến người đọc cảm thấy tiếc nuối thay vì đồng cảm. Nhân vật Quỳnh chưa thực sự được khai thác để thuyết phục người đọc hiểu rõ lựa chọn của cô. Ngoài ra, kết truyện buồn nhưng chưa đủ để bứt phá cảm xúc.
Điểm sáng duy nhất là tình bạn đẹp giữa các nhân vật và bức thư của Trâm, mang chút cảm động. Với tôi, đây không phải là tác phẩm nổi bật của Nguyễn Nhật Ánh. Dù mang tên “Còn chút gì để nhớ”, nhưng sau khi đọc xong, tôi không thấy còn gì đọng lại quá lâu.