Giữa rừng già Nam Mỹ, một chú chó được xua đi săn đuổi một thổ dân da đỏ. Trên đường lần theo dấu kẻ trốn chạy, chú chó dần nhận ra mùi của những thứ mình đã đánh mất: mùi củi khô, mùi bột mì, mùi mật ong,… và rồi mùi người anh em của mình. Chú chó nhớ lại tất cả những gì những Con người của Đất từng dạy cho nó: cách tôn trọng thiên nhiên, biết ơn mẹ đất, sống hòa hợp với vạn vật và đặc biệt cái tên của nó, Afmau - theo tiếng thổ dân nghĩa là Trung thành.
Với tài năng kể chuyện vô song, Luis Sepúlveda biết cách tôn vinh những tình cảm cổ xưa, cao quý một cách sống động, để lại những ấn tượng khó quên về thế giới của người Mapuche, về mối gắn kết của họ với thiên nhiên vĩ đại.
Xem thêm
"Chuyện con chó tên là Trung Thành" kể về chú chó tên Afmau. Nó đã được nuôi dưỡng trong một gia đình hạnh phúc, được chăm sóc như một người bạn thân thiết của Aukaman. Những yêu thương đến với nó đậm sâu đến độ, dù bị mang đi xa rất xa trong một thời gian lâu thật lâu thì tình cảm trong nó vẫn không hề thay đổi.
Afmau chỉ chấp nhận một cái tên duy nhất này, dù sau khi những con người da trắng ác độc xé toang cuộc sống yên ả và cướp đoạt mọi thứ của cậu, lôi nó đến những cuộc chinh phạt và gọi nó bằng đủ thứ tên. Và thực sự nó đã sống trọn vẹn một cuộc đời với cái tên ấy - Afmau theo tiếng thổ dân nghĩa là Trung Thành.
Cái ngày bị lôi khỏi bình yên từ khi còn be bé, nó gọi nó là ngày nó đánh mất tất cả. Nhưng ngay cả khi đã trở thành một chú chó già, trong Afmau vẫn chưa một lần buông bỏ ý nghĩ được trở về “nhà”. Xiềng xích trên cổ chỉ giữ được thân thể nó, roi vọt kia không xoá nhoà được mùi của đất, của cỏ cây và của bình yên quá khứ vẫn dẫn lối nó trong những giấc mơ. Trả lời cho những khao khát của chú chó ấy, một cơ hội tự do đã xuất hiện. Đó là cơ hội để tìm lại mọi thứ đã mất, để tìm lại vòng tay của Aukaman thân yêu, nhưng đó cũng là cơ hội mà nó phải đánh đổi cả sinh mạng của mình...
Đó là khi Afmau được xua đi săn đuổi một thổ dân da đỏ. Trên đường lần theo dấu kẻ trốn chạy, chú chó dần nhận ra mùi của những thứ mình đã đánh mất: mùi củi khô, mùi bột mì, mùi mật ong,… và rồi mùi người anh em của mình. Chú chó nhớ lại tất cả những gì những con người của đất từng dạy cho nó: cách tôn trọng thiên nhiên, biết ơn mẹ đất, sống hòa hợp với vạn vật và đặc biệt cái tên của nó.
Với tài năng kể chuyện vô song, tác giả Luis Sepúlveda biết cách tôn vinh những tình cảm cổ xưa, cao quý một cách sống động, để lại những ấn tượng khó quên về thế giới của người Mapuche, về mối gắn kết của họ với thiên nhiên vĩ đại.