Giữa rừng già Nam Mỹ, một chú chó được xua đi săn đuổi một thổ dân da đỏ. Trên đường lần theo dấu kẻ trốn chạy, chú chó dần nhận ra mùi của những thứ mình đã đánh mất: mùi củi khô, mùi bột mì, mùi mật ong,… và rồi mùi người anh em của mình. Chú chó nhớ lại tất cả những gì những Con người của Đất từng dạy cho nó: cách tôn trọng thiên nhiên, biết ơn mẹ đất, sống hòa hợp với vạn vật và đặc biệt cái tên của nó, Afmau - theo tiếng thổ dân nghĩa là Trung thành. Với tài năng kể chuyện vô song, Luis Sepúlveda biết cách tôn vinh những tình cảm cổ xưa, cao quý một cách sống động, để lại những ấn tượng khó quên về thế giới của người Mapuche, về mối gắn kết của họ với thiên nhiên vĩ đại.
Xem thêm

4🌟/5 Chuyện con chó tên là Trung Thành là một tác phẩm ngắn, chỉ vỏn vẹn chưa đến 100 trang, nhưng những bài học nó để lại đã vượt xa khỏi khuôn khổ ấy. Câu chuyện là lời kể của chú chó tên là Afmau - theo tiếng người Mapuche nghĩa là Trung Thành - từ khi chú còn là một chú chó con tới khi chú lớn lên, sống hòa thuận và hạnh phúc cùng với những người anh em là con người, rồi tới cả khi chú bị thất lạc và phải đương đầu với những nhiệm vụ gian khó. Nhập vào vai một chú chó tinh khôn, tác giả đến từ Chile chia sẻ với người đọc về sự tôn kính và lòng biết ơn với thiên nhiên, về mối hoà hợp giữa con người và vạn vật, về niềm trân trọng với những gì mình đang có,... Những giá trị ấy được gửi gắm rất tự nhiên, dễ đọc, dễ hiểu qua cốt truyện đơn giản cùng lời văn sinh động như vẽ ra trước mắt độc giả cảnh vật của rừng già Nam Mỹ cùng lối sống con người nơi đây. Cốt truyện đơn giản, không quá bất ngờ nhưng thực sự cảm xúc. Đọc đến những đoạn văn cuối mình thậm chí đã khóc, những giọt nước mắt vừa buồn vừa vui, vừa xót thương vừa trân trọng. Nếu các bạn cho rằng đây chỉ là một cuốn sách dành cho thiếu nhi thì mình nghĩ các bạn nhận định không đúng rồi, bởi với tất cả những ý nghĩa của mình, Chuyện con chó tên là Trung Thành đáng được đọc bởi độc giả ở mọi lứa tuổi!

"Chuyện con chó tên là Trung Thành" kể về chú chó tên Afmau. Nó đã được nuôi dưỡng trong một gia đình hạnh phúc, được chăm sóc như một người bạn thân thiết của Aukaman. Những yêu thương đến với nó đậm sâu đến độ, dù bị mang đi xa rất xa trong một thời gian lâu thật lâu thì tình cảm trong nó vẫn không hề thay đổi.

Afmau chỉ chấp nhận một cái tên duy nhất này, dù sau khi những con người da trắng ác độc xé toang cuộc sống yên ả và cướp đoạt mọi thứ của cậu, lôi nó đến những cuộc chinh phạt và gọi nó bằng đủ thứ tên. Và thực sự nó đã sống trọn vẹn một cuộc đời với cái tên ấy - Afmau theo tiếng thổ dân nghĩa là Trung Thành.

Cái ngày bị lôi khỏi bình yên từ khi còn be bé, nó gọi nó là ngày nó đánh mất tất cả. Nhưng ngay cả khi đã trở thành một chú chó già, trong Afmau vẫn chưa một lần buông bỏ ý nghĩ được trở về “nhà”. Xiềng xích trên cổ chỉ giữ được thân thể nó, roi vọt kia không xoá nhoà được mùi của đất, của cỏ cây và của bình yên quá khứ vẫn dẫn lối nó trong những giấc mơ. Trả lời cho những khao khát của chú chó ấy, một cơ hội tự do đã xuất hiện. Đó là cơ hội để tìm lại mọi thứ đã mất, để tìm lại vòng tay của Aukaman thân yêu, nhưng đó cũng là cơ hội mà nó phải đánh đổi cả sinh mạng của mình...

 Đó là khi Afmau được xua đi săn đuổi một thổ dân da đỏ. Trên đường lần theo dấu kẻ trốn chạy, chú chó dần nhận ra mùi của những thứ mình đã đánh mất: mùi củi khô, mùi bột mì, mùi mật ong,… và rồi mùi người anh em của mình. Chú chó nhớ lại tất cả những gì những con người của đất từng dạy cho nó: cách tôn trọng thiên nhiên, biết ơn mẹ đất, sống hòa hợp với vạn vật và đặc biệt cái tên của nó.

Với tài năng kể chuyện vô song, tác giả Luis Sepúlveda biết cách tôn vinh những tình cảm cổ xưa, cao quý một cách sống động, để lại những ấn tượng khó quên về thế giới của người Mapuche, về mối gắn kết của họ với thiên nhiên vĩ đại.

Đây là một cuốn truyện thoải mái và vui vẻ sau một ngày dài làm việc và học tập. Cuốn sách này chỉ dày khoảng 80 trang thôi, đọc trong 2 tiếng đồng hồ là cùng.

Tác giả của cuốn sách này là Luis Sepúlveda. Nếu bạn đã đọc và thích Chuyện con mèo dạy hải âu bay thì có lẽ bạn cũng nên đọc cuốn sách này.

Hai tiếng đồng hồ cho một chuyến phiêu lưu khám phá khu rừng rậm nhiệt đới của một bộ tộc thổ dân da đỏ, cùng đám thợ săn thực dân và nhân vật chính của chúng ta – con chó tên là trung thành. Vẫn văn phong tự nhiên như Chuyện con mèo…, chuyện con chó … này được tác giả kể một cách nhẹ nhàng nhưng mình không thể nào dừng lại được, cứ phải theo đuôi một con chó để xem chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra. Ngoài ra, do mình thích rừng rú hoang dã nên mình đặc biệt thích cách mô tả thiên nhiên của tác giả trong cuốn sách này. Từ cái không khí ẩm thấp sau cơn mưa, cho đến cái mùi hăng hắc từ đất và nhiều thứ khác nữa, rồi những bụi tre tua tủa và những đám cây gai,… toàn những thứ mình đã được trải nghiệm và rất muốn được trải nghiệm lại.

Đây quả nhiên là cuốn sách vượt ngoài sức tưởng tượng của mình. Bạn hãy tự khám phá cuốn sách nhé. Hãy để lại một coment cho biết cảm xúc của bạn như thế nào sau khi đọc cuốn sách này!!!

Không phải tự nhiên mà Luis Sepúlveda được gọi là nhà văn của các loại vật, nếu ai đã từng đọc Chuyện con mèo dạy hải âu bay, Chuyện con ốc sên muốn biết vì sao nó chậm chạp hay Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó thì hẳn nhiên biết rằng nhà văn người Chile này dành cho những loài vật một sự thương mến vô cùng lớn. Lần này ông trở lại với độc giả qua câu chuyện về loài chó, tiêu đề cho bản tiếng Việt do Nhã Nam phát hành được dịch bởi Hoàng Nhuỵ Chuyện con chó tên là Trung Thành (tên gốc Historia de un perro llamado Leal.)
Câu chuyện kể về chú chó nhỏ được một con báo đốm cứu sống trong cơn bão tuyết ở vùng đất Nam Mỹ xa xôi, sau đó con báo đốm mang chú chó đến với cuộc sống người dân Mapuche (được hiểu là Con người của Đất). Từ đây chú chó được sống, được sinh hoạt và tận hưởng lối sống khoan dung, hiền hoà của những người dân ở đâu, đặc biệt là dành nhiều tình cảm cho người bạn bé nhỏ của cậu Aukamañ; nó biết cảm ơn khi được ăn uống, biết xin lỗi khi phải làm ảnh hưởng đến những loài vật khác, biết vị tha và bao dung cho loài người, hẳn nhiên chú chó mang tên Afmau (theo tiếng của người dân địa phương nghĩa là Trung thành) còn biết trả ơn trả nghĩa cho người đã đối xử tốt với mình.
Cuộc sống bình yên của chú chó nhỏ trở nên xáo trộn khi loài người ở một vùng đất khác đến bắt dân làng Mapuche phải rời đi để chiếm dụng vùng đất này, chú chó Afmau bị bọn chúng bắt làm chó săn mồi. Hằng ngày bị sống trong cảnh xiềng xích với roi quất vào lưng, cảnh đói và rét, chú chó nhớ cuộc sống ngày xưa cùng người dân Mapuche hiền hoà.
Hơn 80 trang sách là cuộc hành trình dõi theo, giúp đỡ người bạn nhỏ thưở bé của chú chó tội nghiệp khỏi cuộc săn lùng từ đám người lúc nào cũng lăm le thứ vũ khí chết chóc trên lưng.
Đây là kết thúc buồn đầu tiên khi tôi đọc những tác phẩm của Luis Sepúlveda nên hơi cảm thấy hụt hẫng. Hiển nhiên với tình yêu của Luis Sepúlveda với những loài vật thì tôi nghĩ ông cũng muốn cho Afmau sống mãi với những câu chuyện kể của người dân Mapuche sau này.
Tác phẩm này Luis Sepúlveda sử dụng nhiều từ ngữ địa phương, để đảm bảo tính chất dân tộc và tôn trọng vùng đất thiêng liêng này nên tác giả giữ nguyên lại ngôn ngữ đặc biệt nên trong tác phẩm, rồi sau đó là phần mục lục để giải thích ngữ nghĩa của các từ ấy. Cuốn sách được dịch ra hơn 35 thứ tiếng trên toàn thế giới và bản tiếng Việt vừa mới xuất bản vào cuối năm 2017.

Mẩu chuyện nhỏ về người bạn đặc biệt của con người. Biết đến tác giả Luis Sepulveda qua “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”, rồi “Chuyện con ốc sên muốn biết tại sao nó chậm chạp”, “Chuyện con mèo và con chuột bạn thân của nó”, mình đã rất thích văn phong kể chuyện gần gũi thiên nhiên, am hiểu động vật của tác giả nên đã không ngần ngại mà mua luôn quyển này. “Chuyện con chó tên là Trung Thành” kể về một chú chó nhỏ bị lạc, rồi được một bộ lạc da đỏ – mà chú chó gọi là những Con người của đất – nhận nuôi, đặt tên là Afmau, có nghĩa là trung thành, chung thủy. Rồi trong một trận càn quét của Wingka, bọn người ngoại lai, làng xóm bị phá nát, chú chó bị bắt đi. Bị xiềng xích, bị đánh đập, bị ép buộc làm trò mua vui, bị dùng làm công cụ hỗ trợ đi săn, nhưng lúc nào chú cũng canh cánh nhớ về cậu bé người da đỏ đã cưu mang và lớn lên cùng mình, nhớ về những tháng ngày tự do giữa lòng bộ lạc.

Rồi một ngày chú chó bị bắt đánh hơi bắt một tên da đỏ về. Đó chính là chú bé mà chú mong nhớ bao lâu nay, mùi hương gợi nên ký ức mà cậu luôn nhớ. Cậu đã làm trái lời của đám người ngoại lai đó mà đi theo tiếng gọi nơi con tim mình, tiếng gọi của lòng trung thành, của đất mẹ, của thiên nhiên. 

Nội dung truyện không phải quá đặc sắc hay ly kỳ hấp dẫn, mà truyện lôi cuốn bởi cách kể dung dị, mộc mạc. Đọc mà mình cảm nhận được cái mênh mông, cái lớn lao kỳ vĩ giữa lòng thiên nhiên, lòng biết ơn mà con người phải dành cho đất mẹ, cho thiên nhiên.

Đặc biệt có những đoạn rất đáng suy ngẫm, như “Kiếm được một con chuột núi chẳng phải điều khó khăn gì đối với tôi (chú chó), nhưng trước khi ăn tôi cũng rên ư ử để xin lỗi vì phải dùng thân thể bạn để thỏa cơn đói của mình. Tôi ăn vừa đủ sức mình, phần còn lại của con chuột núi có thể là bữa tiệc thịnh soạn cho đại bàng con, và biết đâu đấy, khi nó trở thành đại bàng mẹ và đang bay lượn trên bầu trời thì ổ trứng của nó sẽ lại thành mồi ngon cho một con chuột núi khác”.

Hay “Họ đã muốn đặt cho tôi mấy cái tên kì cục như là Đội trưởng , hay là Boby, nhưng tôi chẳng bao giờ nghe lời khi bị gọi bằng những cái tên ấy và họ đành gọi tôi là Chó. Tôi chỉ có một cái tên duy nhất, là Afmau, bởi đó là cái tên mà những Con người của Đất đã gọi tôi”

"Tôi thích mưa, nó luôn làm mọi thứ tươi mới trở lại. Đôi khi, hồi còn sống cùng với tất cả những gì đã mất, tôi cảm nhận được cái ôm siết của Aukaman những khi cơn bão gầm gào suốt đêm. Cậu bé cảm thấy được an toàn khi ở bên tôi và tôi lấy làm biết ơn cơn mưa vì lòng tin tưởng của peni, người anh em của tôi" #Chuyện_con_chó_tên_là_Trung_thành #LuisSepúlveda - Thể loại: Truyện ngắn - Chấm điểm: 8.5/10 Kết thúc chuỗi ngày ngồi đọc Luis bằng cuốn chuyện không thể ấn tượng hơn. Một cuốn chuyện đưa mình đến với vùng đất xa lạ của những người da đỏ - những "Con người của Đất" - và chú cho Afmau - chú chó mang tên Trung thành. Không thiếu những câu chuyện - hoặc đơn giản những câu chuyện về những chú chó - luôn khiến người đọc dễ cảm nhận và đầy cảm động, nhưng Afmau vẫn không thể trộn lẫn với những câu chuyện khác. Mình thích cái cảm giác khi Luis nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần cụm "tất - cả - những - gì - đã - mất", như cái cách nhắc nhở chúng ta phải luôn trân trọng mỗi giây phút hiện tại, cũng nhắc nhở chúng ta đừng quên nguồn gốc đẹp đẽ nơi ta đã sống, hay chính xác hơn, cảm giác được sống (dĩ nhiên, Luis hình tượng hóa qua câu chuyện của Afmau) Và không chỉ là câu chuyện về chú cho mang tên Trung thành, đây còn là câu chuyện về lòng dũng cảm, lòng thủy chung - tận tụy, là tình bạn giữa người - động vật. Luis không xây dựng một câu chuyện về việc cái thiện chiến thắng cái ác, cũng chẳng phải đưa ra cái gì sâu sắc đến độ phải dùng đến nhân - quả. Nhưng lại thừa để khi đọc phải băn khoăn, áy náy, day dứt về những gì không đúng. Một điều hay nữa là phần kết khiến mình cực thích, vừa đủ buồn, vừa đủ hạnh phúc, và rằng "Tôi tru lên là bởi người ta thường không bao giờ quên giọng của nỗi đau" P.S: Mình thích những tác phẩm khiến đọc xong phải day dứt như thế này của Luis Sepúlveda hơn.

[SPOILER ALERT]Chuyện con chó tên là Trung ThànhMình quyết định đọc lại sau những ngày tháng lười biếng và mình nghĩ quyển sách “dà”" chưa tới 100 trang này sẽ là món khai vị phù hợp với bản tính thiếu kiên nhẫn của mình và giúp mình sẵn sàng cho những điều lớn lao hơn, và quyết định dó của mình được đền đáp xứng đáng.Câu chuyện được kể một cách rất tự nhiên dưới góc nhìn của một chú chó, những kẻ ngoại bang không gọi chú bằng cái tên mà người Mapuche – người của Đất hay nói đúng hơn là người thuộc về mảnh đất mà họ đang sống - đặt cho chú mà chỉ gọi chú bằng những cái tên ngoại lai. Tên của chú được đặt là Afmau – Trung Thành theo tiếng của người Mapuche. Trung Thành, trong cái thời điểm bị bắt ra khỏi cuộc sống thanh bình và hạnh phúc với những mùi hương của rừng, bánh nướng và mật ong đã nhớ về những điều đó như những ký ức đã bị cướp mất. Chú nhớ về những con người từng yêu thương chú và chú nhớ về những điều mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho chú như một phần quà giúp nuôi sống chú. Một đặc điểm mà mình rất thích trong câu chuyện đó chính là tác giả Luis Sepulveda đã nhấn mạnh nhiều lần tập tục cảm ơn thiên nhiên của người Mapuche, họ ăn cái gì, lấy cái gì từ thiên nhiên thì học đều cảm ơn và xin phép. Tập tục có thể là quan điểm của tác giả về món nợ mà con người, không chỉ người Mapuche nợ thiên nhiên, mà bất kỳ con người nào đang sống trên trái đất này cũng nên có thái độ cảm khích vì đã được thiên nhiên nuôi lớn và bảo ban. Đến cuối cùng, sau bao sóng gió, chú chó Afmau cũng tìm lại được về người chủ cũ của mình và giúp đỡ anh ấy thoát khỏi sự truy lùng của những kẻ chiếm đất. Một câu chuyện với cái kết phúc hậu tự như chén trà hoa đọng lại trong tâm trí mình những hương thơm nhẹ nhàng thoải mái, là một tác phẩm đáng để đọc. Mong các bạn cũng có những trải nghiệm tuyệt vời với quyển sách này cũng giống như mình.

🌳Chuyện Con Chó Tên Là Trung Thành, khi mình nhìn thấy tiêu đề này, mình nghĩ chắc hẳn đây là một cuốn sách nhẹ nhàng, dễ thương. Một chú chó đáng yêu đang yên bình, thong dong đi lại trong một ngôi làng giữa cánh rừng hùng vĩ, bao la mà vẫn bình dị, êm dịu. Cậu có thấy thế không? Nhưng đọc vào mới biết, đúng là không nên đánh giá cuốn sách qua trang bìa. Nào ngờ tưởng đây là cuốn sách để thư giãn, để giết thời gian bằng cách lựa đại một cuốn sách nho nhỏ đọc cho lẹ làng. Ấy thế mà mình lại nghĩ rất nhiều về nó. 🌳Với cách sử dụng ngôi thứ nhất, qua lời kể của chú chó tên là Afmau (Trung Thành), từng câu, từng đoạn như muốn bóp nghẹt trái tim mình. Chú đói, khát, lạnh, đau đớn, buồn tủi, dằng xé. Và không biết có phải may mắn hay không, cuối cùng chú có được sự yên bình nhưng mà là yên bình khi “không khí chậm chạp dừng lại không cần phải chui vào hai lá phổi”. 🌳Chú tên được đặt là Afmau (Trung Thành), bởi chú đã “tỏ lòng trung thành đối với monwen, sự sống”, “không nhường bước trước lời mời dễ dãi của lakonn, cái chết”. Khi đọc đến cái kết, mình ước chú không mang tên là Trung Thành, thật đấy, mong tác giả thứ lỗi, mình muốn chú tên là Chó, chỉ Chó là đủ. Để sự Trung Thành của chú không cần phải thể hiện qua việc bất chấp mạng sống cứu lấy chủ mình. Để nạn phá rừng, lâm tặc bắt về nuôi không thành cái cớ chứng minh sự Trung Thành của chú. Hãy để chú là Chó, sống với chủ, ăn cùng chủ, ngủ cạnh chủ, chơi đùa với chủ. Để chú thể hiện sự biết ơn, sự kết nối, tôn trọng thiên nhiên, cầu xin dung thứ trước thức ăn của mình. Chú cùng với con người "làm vui những con sông con suối, những thác nước, cánh rừng và những con đường mòn, những đàn cá và chim muông, làm vui tất cả những gì đang sống bằng cách gọi tên chúng với lòng biết ơn". Chú xin bạn tunduku, chuột núi khi phải dùng thân thể của bạn để thỏa cơn đói chú lầm rầm xin lỗi những thân thể bị thương tích của bạn yarken, chim cú, bạn wilki, chim sáo, bạn sillo, gà gô, bạn maykono, cu gáy… và "cắn cổ những con vật ấy để tránh cho chúng cơn hấp hối đau đớn". 🌳Dẫu sao, mình thích cái chết của chú. Không phải là do sự trung thành, can đảm bảo vệ người chủ. Bởi như mình nói ở trên, giá như loài người yêu thương nhau, không xâm phạm đến rừng cây, không chia tách tình yêu thương của người khác, thì làm gì xảy ra chuyện chú phải bỏ mạng cứu chủ mình. Lý do mình thích là do tác giả miêu tả đẹp quá. Vài dòng thôi, đẹp đẽ và phấn khởi. Vì chú sẽ "lên đường thực hiện chuyến du hành vĩ đại". 🌳 Cuốn sách chỉ 94 trang thôi, nếu cậu muốn kiếm sách gì đọc lẹ làng nhưng không nhẹ nhàng, hãy đọc ký ức của chú chó Afmau này nhé. Và mình mong sao cho loài người đừng làm điều gì tổn hại lên rừng cây và muôn loài.