Giữa rừng già Nam Mỹ, một chú chó được xua đi săn đuổi một thổ dân da đỏ. Trên đường lần theo dấu kẻ trốn chạy, chú chó dần nhận ra mùi của những thứ mình đã đánh mất: mùi củi khô, mùi bột mì, mùi mật ong,… và rồi mùi người anh em của mình. Chú chó nhớ lại tất cả những gì những Con người của Đất từng dạy cho nó: cách tôn trọng thiên nhiên, biết ơn mẹ đất, sống hòa hợp với vạn vật và đặc biệt cái tên của nó, Afmau - theo tiếng thổ dân nghĩa là Trung thành.
Với tài năng kể chuyện vô song, Luis Sepúlveda biết cách tôn vinh những tình cảm cổ xưa, cao quý một cách sống động, để lại những ấn tượng khó quên về thế giới của người Mapuche, về mối gắn kết của họ với thiên nhiên vĩ đại.
Xem thêm
Với lối hành văn đan xen linh hoạt giữa thực tại và quá khứ dưới góc nhìn của nhân vật chính – Afmau, tác giả đã giải thích được tâm lý, hành động của nhân vật và dẫn dắt câu chuyện lên đến cao trào. Cách mạch truyện phát triển một cách chậm rãi cùng với giọng văn nhẹ nhàng, đôi lúc lại vương vấn chút nỗi buồn man mác khiến cho cuộc hành trình kì diệu của chú chó Afmau càng thêm phần xúc động. Đối với tôi, “Chuyện Con Chó Tên Là Trung Thành” tuy có một cốt truyện có thể nói là đơn giản và dễ đoán, thế nhưng qua từng trang sách, từng cuộc hành trình của Afmau với tôi luôn là những trải nghiệm tuyệt vời giữa lòng thiên nhiên tươi đẹp và rực rỡ, là cách ta cảm nhận niềm tin và sự yêu thương luôn chảy trong trái tim mình.