Chúng ta đều sẽ đi xa và rồi sẽ có một lúc nào đó chúng ta nhận ra mình nhớ nơi từng trưởng thành vô cùng.
Thường thường, người ta đi xa bao nhiêu lâu thì mới cảm thấy nhớ nhà?
Tôi đã không ít lần tự hỏi mình điều đó, mặc dù cũng như bạn, tôi biết rằng câu trả lời đơn giản là "tùy cảnh tùy người".
Nhưng tôi vẫn luôn hỏi mình câu đó, khi này khi khác...khi tôi sắp đi đâu xa, hay khi có ai đó sắp đi đâu xa. Tôi biết một người vừa bước chân khỏi nhà đã nhận ra nỗi nhớ.
Tôi cũng biết một người khác, mê mải dặm đường hai mươi năm, đến một chiều kia nhìn thấy trái xoài rụng ở Hawaii mới thực sự nhận ra nỗi nhớ nhà. Mà phải là trái xoài rụng xanh, chứ hai mươi mấy năm ăn xoài ngon xứ lạ mà có thấy nhớ nhung gì đâu.
"Bao nhiêu lâu người ta mới cảm thấy nhớ nhà?". Thật ra, câu hỏi đó còn có một ý nghĩa khẳng định khác. Rằng, trước hay sau, bất cứ ai rồi cũng sẽ cảm thấy nhớ nhà.
Tôi biết nhiều bạn trẻ, rời làng quê ra thành phố học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Cuộc sống nhộn nhịp, và đầy niềm vui, thậm chí tràn trề hạnh phúc. Nhưng điều đó không ngăn được họ nhớ nhà.
Chỉ có điều...khi về lại nơi mình hằng tưởng nhớ, họ nhận ra tất cả đã đổi thay. Những con đường cũ. Mái hiên xưa. Cả những người thân yêu. Và chính họ...Đôi khi sự thay đổi mạnh mẽ đến nỗi không thể nào chấp nhận, và họ nhận ra mình không thể sống ở nơi chốn xưa được nữa.
Điều kỳ lạ là khi trở lại với thành phố, họ vẫn nhớ nhà.
Chúng ta đó. Người trẻ, người già. Chúng ta đều vậy cả.
Đôi khi, chúng ta tưởng nhớ nỗi nhớ nhà liên quan đến con người. Nhưng không phải thế. Chúng ta tưởng nỗi nhớ nhà liên quan đến món ăn hay cảnh vật. Nhưng không phải thế. Không phải là những gì hiện hữu, không phải những gì có thể gọi tên. "Nhà" ở đây là một khái niệm khó định nghĩa. Đi càng xa thì khái niệm nhà càng rộng. Và nỗi nhớ sẽ càng thêm mênh mông.
Edgar Watson Howe cũng nói: "Cảm giác tệ nhất trên thế gian chính là nỗi nhớ nhà đến thường xuyên với một người, khi anh ta đang ở nhà".
Cảm giác ấy, tôi cũng từng trải qua. Ở Sài Gòn, và tôi vẫn không nguôi thương nhớ Sài Gòn. Như một nỗi nhớ nhà. Nhớ nhà là một căn bệnh nan y. Giống như chứng đau nhức xương, nó dậy lên mỗi khi trời trở gió.
Điều đáng nói là, chúng ta nên giữ nỗi nhớ nhà như một ngụm nước mát trong chiếc bình ký ức, để dành khi khát trên chặng đường xa, thay vì đắm chìm vào nó như một kẻ nát rượu. Nỗi nhớ, ký ức, đôi khi giống như một cái bẫy, nó đánh đắm chúng ta trong quá khứ dù ngọt ngào hay đắng cây.
Tôi biết rằng một khi ta đã cảm thấy nhớ nhà, lòng ta sẽ khác. Khi chúng ta nhận ra mình nhớ là khi ta nhận ra mình đang yêu. Yêu thương một người, một gia đình, một làng quê, một thành phố hay một đất nước ..
Đó chính là lý do mỗi chúng ta đều cần trải qua cảm giác nhớ nhà. Và để có cảm giác đó, chúng ta phải ra đi. Bạn có thể dễ dàng trở về, cũng có thể khó quay trở lại.
Bạn có thể tìm lại những cảm xúc xưa cũ sau rất nhiều năm tháng, cũng có thể không. Khả năng thứ hai thường xảy ra hơn. Nhưng hãy bình tâm, bởi Helen Keller nói đúng, rằng: "Những điều tốt nhất và đẹp nhất trong thế gian này thì không thể nhìn thấy hay chạm đến được - chúng phải được cảm nhận bằng trái tim".
Nếu như bạn nhớ nhà, hãy nhận ra rằng đó chính là yêu thương, và hãy để nó là yêu thương, chứ không phải luyến tiếc, tủi hờn hay oán giận. Bạn biết chăng, nỗi nhớ nhà sẽ khiến bạn nhận ra rằng chúng ta luôn có thể yêu thương từ một nơi rất xa. Và tình yêu thương, cho dù là yêu một ảo ảnh của hạnh phúc, thì vẫn luôn là một khởi đầu đẹp đẽ..
Một ngày nào đó khi bạn đi xa bạn sẽ biết đáp án chính xác cho câu hỏi "Mất bao lâu để bạn cảm thấy nhớ nhà".
Tác giả: Lê Trang - Bookademy
---------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
Phần đầu của cuốn sách nói về việc chúng ta phải bắt tay vào thiết lập sự bình yên cho chính ngôi nhà của mình.
Với bạn nhà là gì?
Bạn có cảm thấy bình yên trong ngôi nhà của chính mình?
Đó có phải là nơi bạn nôn nóng trở về sau một ngày học tập mệt nhoài?
Đó có phải là nơi bạn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc vô tận?
Có lẽ mỗi người chúng ta, với những trải nghiệm sống riêng, có một định nghĩa khác nhau về nhà của mình.
Vì thế trong cuốn sách “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” của Phạm Lữ Ân không cố định khái niệm nhà trên một phương diện nào đó.
Với tôi thì nhà chính là một ngôi nhà hai tầng sơn màu xanh, trong sân tràn đầy cây cối mà tôi lúc nào cũng mong đến cuối tuần để trở về.
Với những người khác nhà có thể là một con xóm nhỏ đầy ắp tiếng cười, tình làng nghĩa xóm.
Nhà đôi khi có thể căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Nhà có thể là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.
Và nhà cũng có thể căn gác xép ọp ẹp, cũ kĩ.
Nhà cũng có thể là đất nước của bạn, thậm chí địa cầu của chính chúng ta; tùy thuộc vào định nghĩa trong tim mỗi người.
Theo tác giả thì nhà với bình yên không phải là hai khái niệm đồng nghĩa, mặc dù ai cũng muốn tìm thấy sự bình yên trong chính ngôi nhà của mình.
Thông điệp mà bạn đọc có thể rút ra là “nếu ta thật mong muốn mái nhà thân yêu của ta có được sự bình yên, hay lại có nó một lần nữa, thì ta phải tham gia vào quá trình thiết lập đó”.
Như vậy, không phải tất cả trong các ngôi nhà đều là bình yên và hạnh phúc bởi “Gia đình là phần cứng, còn tình yêu và sự thấu hiểu là phần mềm”.
Vậy thiết lập sự bình yên cho ngôi nhà của mình được thực hiện như thế nào?
Mọi chuyện đơn giản hơn bạn nghĩ.
Cuốn sách đề ra những lời khuyên rất giản dị. Bạn có thể mang đến bình yên, hoặc tái thiết lập bình yên trong gia đình của mình, bằng những nụ cười, tình thương, những cái ôm và cái nắm tay. Yêu thương, sẻ chia và thấu hiểu là nền tảng của hạnh phúc gia đình.
Thế đấy, dù cho không lúc nào nhà cũng là nơi mỗi người mong mỏi quay về. Cuộc sống này không phải lúc nào cũng là màu hồng. Cũng có khi những đổ vỡ, nghi kỵ, thù hằn, chán ghét diễn ra ngay trong ngôi nhà của chúng ta. Tuy nhiên cuốn sách không xoáy sâu vào tiêu cực mà nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng và yêu thương ngôi nhà của mình khi có thể.