Chúng ta đều sẽ đi xa và rồi sẽ có một lúc nào đó chúng ta nhận ra mình nhớ nơi từng trưởng thành vô cùng.
Thường thường, người ta đi xa bao nhiêu lâu thì mới cảm thấy nhớ nhà?
Tôi đã không ít lần tự hỏi mình điều đó, mặc dù cũng như bạn, tôi biết rằng câu trả lời đơn giản là "tùy cảnh tùy người".
Nhưng tôi vẫn luôn hỏi mình câu đó, khi này khi khác...khi tôi sắp đi đâu xa, hay khi có ai đó sắp đi đâu xa. Tôi biết một người vừa bước chân khỏi nhà đã nhận ra nỗi nhớ.
Tôi cũng biết một người khác, mê mải dặm đường hai mươi năm, đến một chiều kia nhìn thấy trái xoài rụng ở Hawaii mới thực sự nhận ra nỗi nhớ nhà. Mà phải là trái xoài rụng xanh, chứ hai mươi mấy năm ăn xoài ngon xứ lạ mà có thấy nhớ nhung gì đâu.
"Bao nhiêu lâu người ta mới cảm thấy nhớ nhà?". Thật ra, câu hỏi đó còn có một ý nghĩa khẳng định khác. Rằng, trước hay sau, bất cứ ai rồi cũng sẽ cảm thấy nhớ nhà.
Tôi biết nhiều bạn trẻ, rời làng quê ra thành phố học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Cuộc sống nhộn nhịp, và đầy niềm vui, thậm chí tràn trề hạnh phúc. Nhưng điều đó không ngăn được họ nhớ nhà.
Chỉ có điều...khi về lại nơi mình hằng tưởng nhớ, họ nhận ra tất cả đã đổi thay. Những con đường cũ. Mái hiên xưa. Cả những người thân yêu. Và chính họ...Đôi khi sự thay đổi mạnh mẽ đến nỗi không thể nào chấp nhận, và họ nhận ra mình không thể sống ở nơi chốn xưa được nữa.
Điều kỳ lạ là khi trở lại với thành phố, họ vẫn nhớ nhà.
Chúng ta đó. Người trẻ, người già. Chúng ta đều vậy cả.
Đôi khi, chúng ta tưởng nhớ nỗi nhớ nhà liên quan đến con người. Nhưng không phải thế. Chúng ta tưởng nỗi nhớ nhà liên quan đến món ăn hay cảnh vật. Nhưng không phải thế. Không phải là những gì hiện hữu, không phải những gì có thể gọi tên. "Nhà" ở đây là một khái niệm khó định nghĩa. Đi càng xa thì khái niệm nhà càng rộng. Và nỗi nhớ sẽ càng thêm mênh mông.
Edgar Watson Howe cũng nói: "Cảm giác tệ nhất trên thế gian chính là nỗi nhớ nhà đến thường xuyên với một người, khi anh ta đang ở nhà".
Cảm giác ấy, tôi cũng từng trải qua. Ở Sài Gòn, và tôi vẫn không nguôi thương nhớ Sài Gòn. Như một nỗi nhớ nhà. Nhớ nhà là một căn bệnh nan y. Giống như chứng đau nhức xương, nó dậy lên mỗi khi trời trở gió.
Điều đáng nói là, chúng ta nên giữ nỗi nhớ nhà như một ngụm nước mát trong chiếc bình ký ức, để dành khi khát trên chặng đường xa, thay vì đắm chìm vào nó như một kẻ nát rượu. Nỗi nhớ, ký ức, đôi khi giống như một cái bẫy, nó đánh đắm chúng ta trong quá khứ dù ngọt ngào hay đắng cây.
Tôi biết rằng một khi ta đã cảm thấy nhớ nhà, lòng ta sẽ khác. Khi chúng ta nhận ra mình nhớ là khi ta nhận ra mình đang yêu. Yêu thương một người, một gia đình, một làng quê, một thành phố hay một đất nước ..
Đó chính là lý do mỗi chúng ta đều cần trải qua cảm giác nhớ nhà. Và để có cảm giác đó, chúng ta phải ra đi. Bạn có thể dễ dàng trở về, cũng có thể khó quay trở lại.
Bạn có thể tìm lại những cảm xúc xưa cũ sau rất nhiều năm tháng, cũng có thể không. Khả năng thứ hai thường xảy ra hơn. Nhưng hãy bình tâm, bởi Helen Keller nói đúng, rằng: "Những điều tốt nhất và đẹp nhất trong thế gian này thì không thể nhìn thấy hay chạm đến được - chúng phải được cảm nhận bằng trái tim".
Nếu như bạn nhớ nhà, hãy nhận ra rằng đó chính là yêu thương, và hãy để nó là yêu thương, chứ không phải luyến tiếc, tủi hờn hay oán giận. Bạn biết chăng, nỗi nhớ nhà sẽ khiến bạn nhận ra rằng chúng ta luôn có thể yêu thương từ một nơi rất xa. Và tình yêu thương, cho dù là yêu một ảo ảnh của hạnh phúc, thì vẫn luôn là một khởi đầu đẹp đẽ..
Một ngày nào đó khi bạn đi xa bạn sẽ biết đáp án chính xác cho câu hỏi "Mất bao lâu để bạn cảm thấy nhớ nhà".
Tác giả: Lê Trang - Bookademy
---------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
Phạm Lữ Ân là bút danh chung của cặp đôi Đặng Nguyễn Đông Vy và Phạm Công Luận, họ là tên tuổi quen thuộc trong văn học Việt Nam hiện đại. Với lối viết gần gũi, chân thành và đầy chiều sâu, họ không chỉ mô tả cuộc sống mà còn gợi mở về triết lý sống một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Những trang viết của họ như chiếc gương soi, giúp độc giả nhìn lại chính mình và tìm thấy sự an ủi trong những điều bình dị của cuộc sống.
Cuốn sách “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” của Phạm Lữ Ân đã ghi dấu ấn mạnh mẽ khi trở thành hiện tượng xuất bản tại Việt Nam với hơn 30 lần tái bản. Tác phẩm cuốn hút độc giả bởi cách kể chuyện nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng giàu triết lý, giúp người đọc tìm thấy một phần của mình trong từng câu chuyện. Những chủ đề trong cuốn sách đều rất quen thuộc, gần gũi như: tình yêu, tuổi thơ, gia đình và sự trưởng thành,.. được khắc họa tinh tế, có chiều sâu khiến người đọc không chỉ đọc mà còn suy ngẫm về những giá trị sâu sắc của nó.
“Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” bao gồm 44 tản văn với nhiều chủ đề và 3 bài phục lục “trò chuyện với độc giả”. Qua những câu chuyện gần gũi, tác phẩm tái hiện lại các mảnh ghép cảm xúc đa dạng: từ những kỷ niệm hồn nhiên thời thơ ấu, những rung động đầu đời đến những khó khăn trong việc tìm kiếm bản thân. Tác giả viết cuốn sách này như một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng: “Hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, bởi đời người hữu hạn.”
Cuốn sách chạm đến trái tim tôi sâu sắc nhất là qua bài viết “Bởi vì yêu chính là đã nhận” trang 111. Mỗi lần đọc, tôi đều có cảm giác như được sống lại những rung động đầu đời, những cảm xúc dịu dàng và tinh khôi mà tôi từng trải qua. Tôi đã đọc đi đọc lại chương này, thậm chí ghi âm lại để có thể nghe lại bất cứ lúc nào. Câu chuyện trong bài viết gợi nhớ tôi về mối tình đơn phương thời đi học, khi tôi thầm thích một người bạn mà chẳng bao giờ đủ dũng cảm để thổ lộ. Tôi chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy bạn ấy, cảm nhận niềm vui ngây ngô khi tình cờ chạm mặt, điều đó đã đủ khiến tôi thấy hạnh phúc. Nhân vật trong câu chuyện cũng vậy: yêu không phải để được đáp lại, mà chỉ đơn giản là được yêu. Những dòng viết của tác giả khiến tôi bừng tỉnh, nhận ra rằng tình yêu chân thật không cần sự cho đi hay nhận lại, bởi chính cảm giác được yêu đã là một phần thưởng. Niềm hạnh phúc sâu xa nhất không phải khi ta nhận ra mình được yêu, mà là khi ta nhận ra mình yêu.
Tình yêu không phải là sự hy sinh, không phải là áp đặt bản thân lên người khác, mà là sự trưởng thành từ chính những cảm xúc cá nhân. “Yêu vì mong được yêu lại là con người, yêu chỉ để yêu là thiên thần.” Có lẽ vì thế, bài viết không chỉ dừng lại ở câu chuyện của một nhóm bạn mà còn mở ra những suy tư rộng lớn hơn về cách con người trân trọng những giá trị trong cuộc sống. Đối với tôi, chương sách này không chỉ đẹp ở câu chuyện hay triết lý mà còn đẹp bởi khả năng khơi gợi cho người đọc sống chậm lại, nhìn sâu vào cảm xúc của mình và thấu hiểu những giá trị giản dị mà quý giá. Bài viết “Bởi vì yêu chính là đã nhận” đã trở thành tấm gương phản chiếu để tôi hiểu rõ bản thân hơn và tìm thấy sự an yên trong từng khoảnh khắc khi nhìn về quá khứ.
“Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” không chỉ là một cuốn sách, mà còn là người bạn đồng hành, giúp tôi soi chiếu những góc khuất trong tâm hồn mình. Điều ấn tượng nhất là cách Phạm Lữ Ân kể chuyện, nhẹ nhàng mà sâu sắc, như một dòng suối mát lành len lỏi qua từng trang viết. Mỗi bài viết, mỗi câu chữ đều gợi lên trong tôi những cảm xúc chân thực. Tuy nhiên, có đôi chút tiếc nuối khi một số phần của cuốn sách dường như kết thúc quá nhanh, để lại cảm giác chưa trọn vẹn. Nhưng có lẽ chính sự lửng lơ ấy lại là điểm mạnh, khuyến khích người đọc tự hoàn thiện ý nghĩa theo cách của riêng mình. Một trong những câu tôi nhớ mãi là: “Niềm hạnh phúc sâu xa nhất không phải khi ta nhận ra mình được yêu, mà là khi ta nhận ra mình yêu” (trang 115). Câu nói ấy như mở ra một thế giới mới trong tôi, nơi mà tình yêu không phải là sự phụ thuộc hay đánh đổi, mà là một hành trình tự tại và tự thỏa mãn với chính những cảm xúc của mình. Tôi đánh giá đây là một cuốn sách đáng để đọc, đáng để suy ngẫm và đáng để giữ lại trong tâm trí như một món quà dành riêng cho chính mình.