Một thế giới ly kỳ, thú vị đã được Kiran Millwood Hargrave thêu dệt trong Mực Giấy Và Sao Trời. Quyển sách này sẽ kể cho người đọc câu chuyện về những tấm bản đồ kỳ bí, mẩu truyện huyền thoạt ly kỳ và một tình bạn dũng cảm, cảm động. Đọc xong Mực Giấy Và Sao Trời, người đọc sẽ cảm nhận được một thế giới hoàn toàn khác trong con người của chính mình.

Những tấm bản đồ

Tôi biết giấc mơ của ba là vẽ tiếp những tấm bản đồ Amrica còn trống của ông, trong khi điều tôi ham muốn hơn tất thảy là vượt qua biên giới và vẽ bản đồ Những Vùng Đất Bị Lãng Quên phía bên kia rừng, mặc dù tôi chưa một lần tâm sự cho ông nghe về điều đó.

Chỉ có một tấm bản đồ duy nhất vẽ lại toàn bộ hòn đảo của chúng tôi, được treo trong phòng làm việc của ba. Tôi gọi nó là bức họa đồ của mẹ bởi vì nó được truyền lại qua bao thế hệ trong gia đình của bà, có lẽ là một ngàn năm trước từ thời Arinta. Nó như một dấu hiệu của ba và mẹ, chứng minh họ thuộc về nhau. Ba là chuyên viên vẽ bản đồ và món thừa kế duy nhất của mẹ là một tấm bản đồ.

Da thịt của mỗi người đều ẩn chứa một tấm bản đồ dẫn lối theo từng bước chúng ta đi và thậm chí là cách chúng ta trưởng thành. Ba thường nói với tôi như thế. Nhìn xem, tại sao mạch máu chảy ở cổ tay ta là màu đen chứ không phải màu xanh? Mẹ của con luôn bảo rằng đó là màu mực. Ba là một người vẽ bản đồ bằng cả trái tim.

 

Da thịt của mỗi người đều ẩn chứa một tấm bản đồ…

Là giọng của ba. Tại sao ông ấy lại nói thế - lạnh lẽo, chậm rãi?

Nhìn xem, tại sao mạch máu chảy ở cổ tay ta là màu đen chứ không phải màu xanh?

Và tại sao tôi lại biết chính xác ông ấy định nói gì tiếp?

Mẹ của con luôn bảo rằng đó là màu mực. Ba là một người vẽ bản đồ bằng cả trái tim.

Ba ở phía trước, bước qua một con đường tối nơi những ngôi nhà bị gió thổi nghiêng ngả như những cái cây. Còn giờ chúng là những cái cây xanh và ba vươn tay hướng đến chỗ tôi, trong lòng bàn tay của ông thấm đẫm màu máu tươi. Ngực ông đầy máu hòa lẫn giữa mớ da thịt và lông, đám lông vũ đen như của lũ quạ mà Pep bắt được.

Trái tim tôi…

Tôi đang mơ. Mơ ba đi thẳng về phía tôi, mặt vô hồn. Lồng ngực tôi co thắt lại từ hơi nóng trên đất, kéo tôi ngã ra khỏi ông, dọc theo hàng cây, thoát ra khỏi giấc mơ.

“Cha của Arinta đã tìm kiếm và lùng sục tất cả đường hầm nhưng chẳng thể gặp lại con gái. Có người nói cô ấy biến thành một dòng sông, người khác lại nói cô ấy vẫn ở bên dưới đó, linh hồn của cô đảm bảo Yote giữ lời hứa. Dù thế nào thì Arinta đang canh giữ Joya, sự hy sinh của cô là báu vật quý giá còn mạnh mẽ hơn cả quỷ lửa.”

 

Trước lúc ông đi, tôi rửa chân cho ông và quấn băng thật kỹ lưỡng. Các vết sẹo cũ không đều chạy từ đầu gối đến mắt cá chân, giống như tĩnh mạch màu đỏ. Khi ông nhảu lên con tàu ở Ægypt, thậm chí ông còn không biết nó đang đi đâu. Chúng ta chỉ cần biết, mình sẽ vượt biển, cuối tận chân trời và không cần quay lại nữa, ông chỉ tay vào tấm bản đồ cũ kỹ giải thích. Những con quái thú khủng khiếp trú ngụ ở bờ phía đông: Con cá khổng lồ với bộ móng vuốt và vảy sọc vằn như hổ, những con voi một mắt cùng những chiếc răng nanh và ngà soi sắc nhọn như thủy tinh, loài sinh vật đó không làm cho các chuyên viên vẽ bản đồ hồi xưa e sợ hơn những điều chưa biết. Tôi đã luôn thấy thật kì lạ - quái vật kinh khủng lại không đáng sợ bằng những điều chưa biết – nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Kẻ giết người đang nhơn nhởn ngoài kia, không ai biết mặt hay tên. Tôi thà biết là kẻ giết người có bốn đầu và răng dài như dao. Tôi ôm chặt ba hơn mọi khi lúc ông ra khỏi nhà.

“Con sẽ được an toàn thôi, Isa,” ông nói tiếp. “Chốt cửa lại đi.”

 

“Là một chuyên gia vẽ bản đồ, ngươi sẽ phải đoán biết được vị trí hiện tại của các ngôi sao.”

Đó là một trong những điều đầu tiên ba dạy tôi. Những tinh tú là những chỉ dẫn ra đời sớm nhất, chính xác nhất. Chúng có thể nói cho con biết vị trí của con còn tốt hơn so với một chiếc bàn là – quan trọng nhất là chúng luôn hiện hữu trên bầu trời. Nếu con có thể đọc hiểu những vì sao, con sẽ không bao giờ bị lạc.

 

Tôi đi ra bờ sông để tiếp tục vẽ bản đồ. Giọng của ba vang vọng bên tai khi tôi trải lọ mực, viết lông ngỗng ướt nhẹp và thiết bị đo lường.

Bí quyết là để trống những chỗ con chưa biết. Bất cứ người nào cũng có thể vẽ nơi anh ta đang ở, nhưng chỉ duy nhất chuyên gia làm bản đồ mới biết chính xác cách vẽ đúng nơi anh ta sắp đến.

Tôi thả túi đeo chéo cẩn thận trên một tảng đá gần đó và chọn khoảng trắng giấy trắng khô ráo nhất. Tôi trải nó lên mặt đất, chèn đá lên góc giấy, rồi lấy đệm da từ trong túi quần của Gabo và đặt xuống kế bên những thứ khác.

Trước khi bắt đầu vẽ, tôi nhìn cây cối xung quanh, nhìn bóng râm dưới tia nắng sớm. Tôi cố không tưởng tượng về thứ gì đó đang nhìn lại tôi. Hít lấy một hơi sâu, tôi lau khô ngòi của bút lông trên tà áo của mình, nhúng vào mực đen, và bắt đầu vẽ hòn đảo trên tấm bản đồ mới. Nó sẽ không còn bị lãng quên nữa.

 

“Anh có nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy không?”, Tôi nói. “Lupe ấy.”

“Có chứ”, Pablo nói nhanh, chắc chắn, hơi ấm truyền qua tôi. Tôi lần tìm chiếc vòng tay qua túi quần bị ướt của mình.

“Tốt rồi.”

Chúng tôi ngồi ngắm sao sáng lờ mờ trên bầu trời. Tôi đã cố gắng để đọc chúng, không giống cách bà Masha tìm điềm báo, mà theo cách ba chỉ, tìm phương hướng. Sao Bắc Đẩu luôn soi tỏ trên đầu chúng tôi không phải là vì tinh tú sáng nhất trên bầu trời nhưng cố dịnh nhất. Ba luôn luôn gọi nó là một mỏ neo, một ngôi sao dẫn lối trên bầu trời.

 

Ba biết là con đang nghi ngờ ba, Isa, nhưng ba tin chắc. Ba tin rằng thuyền đó không phải của trái đất này, hay ít nhất, là không phải của người trái đất. Hòn đảo đã tặng nó cho ông và rồi lấy lại. Tất cả mọi thứ đều có một chu kỳ, Isabella, thói quen trở về với cội nguồn. Mùa màng, nước, cuộc sống, có lẽ ngay cả cây. Con không cần một bản đồ để tìm đường về. Mặc dù có nó giúp ích hơn nhiều. Giờ con đã tin chưa?

 

Bản đồ của con vẫn chưa sống động được đến thế. Nhưng đây là một sự khởi đầu! Con đã vẽ xong tấm bản đồ đầu tiên trong đời. Viết tên của con lên góc trên này. Đây, con có thể sử dụng bút lông công của ba.

I-S-A-B-E-L-L-A

Hoàn hảo.

 

Bạn có biết tốc độ hoàn đảo nổi trôi nhanh là bao nhiêu không?

Tôi biết đấy.

Có những ngày nó giống như đang cưỡi trên một con rùa biển khổng lồ, chậm rãi như đang ngủ. Những đêm khác, khi mặt trăng tròn và dày đặc, và những con sóng dâng cao như những ngọn núi làm cho Pep ngao lên, nó lại trôi nhanh như gió.

Vì vậy, câu trả lời là: một hòn đảo nối di chuyển nhanh như nó muốn

Tình bạn tựa như những chòm sao

Lupe lấy ra một sợi dây chuyền vàng từ trong túi và đặt gọn nó vào lòng bàn tay. Mặt dây chuyền bằng vàng được chạm trổ sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

“Ba tớ mang tới từ Afrik đấy”, Lupe nói tiếp. “Ba tặng tớ nhân dịp sinh nhật, nó là của bà tớ”.

“Có gì bên trong không?”

Lupe nhún vai. “Ba dặn tớ không được mở nó ra cho đến khi tớ lớn hơn. Ông là người duy nhất giữ chìa khóa”.

“Nó thật dễ thương làm sao!”.

“Cũng nặng nữa”, Lupe nói với tôi. “Nhưng tớ thích nó. Tớ có mỗi một món quà thôi mà”.

Nhỏ nhìn tôi ngóng trông còn tôi giải vờ không hiểu những gì nhỏ đang mong đợi, nhưng rồi nhỏ cười một cách ngốc nghếch làm tôi không kiềm được nữa bèn lấy một cuộn giấy ra từ trong cặp.

“Sinh nhật vui vẻ!”, tôi nói. “Bản đồ được đánh dấu X”.

Chỉ là một tấm bản đồ đơn giản không có các đường sao và có duy nhất một chiếc la bàn chỉ hướng bắc ở cuối bản đồ. Tôi không có đủ thời gian để tạo ra một cuộc săn lùng với nhiều manh mối.

“Kho báu!”. Tôi siết ngón tay của Lupe.

“Đừng chỉ đứng yên ở một chỗ đó”, Lupe hét toáng lên và chạy về phía trước. “Đua nào”.

 

“Ca…cánh rừng á?” Lupe lắp bắp. “Tại sao không? Tại sao ba không đi?”

“Vì lão là kẻ nhát cáy, là tồi tề thì đúng hơn. Vì cả nhà cậu đều là đám suy đồi đạo đức, mọi thứ theo lão đến đây đều thật thối nát.”

Lupe bắt đầu nức nở, nhỏ ôm bụng như thể vừa bị tôi đấm. Móng tay tôi bấu vào lòng bàn tay đau điếng. Tôi cảm thấy đầu uy lực, cơn giận dữ đẩy lùi nỗi sợ hãi. “Vì sự xuất hiện của các người mà mẹ tôi và cả Gabo đều mất. Ba của cậu đã ngăn chúng tôi vào rừng để hái thuộc. Còn giờ là đến cái chết của Cata và các người chỉ biết trốn chạy thôi. Các người chạy sang Afrik và vứt bỏ mọi người với mớ hỗn độn mấy người gây ra. Ồ, tốt thôi.”

“Isa, tớ…” Lupe đang đưa cánh tay hướng tới chỗ tôi, nhưng tôi đá hất bụi đất vào váy nhỏ.

“Biến đi! Chẳng ai muốn các người ở đây đâu?”

Lupe nhìn tôi, mặt nhăn nhó, hàng lệ lăn dài trên má. Và rồi nhỏ chạy vội về phía ngôi nhà của mình, chân luống cuống vấp ngã.

 

Isa,

Tớ hy vọng cậu tìm ra lá thư này. Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy không phải tất cả người nhà Adori đều là kẻ hèn nhát. Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ không phải kẻ tồi tệ.

Tớ sẽ băng qua cánh rừng để tìm ra kẻ đã giết chết Cata. Khi tớ quay về chúng ta có thể tiếp tục làm bạn thân nhé.

Thương gửi, Lupe

XXXXXX

P.S: Kiểm tra lại bên dưới bình lọ. Tớ gửi cậu giữ nó hộ tớ.

Tôi mở cửa và nhấc lọ hoa lên, hai tay tôi run rẩy khi đẩy dây chuyền dày cộm ra. Mặt dây chuyền khóa của Lupe.

Tiếng gào thét bên tai tôi.

Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ không phải kẻ tồi tệ.

Tôi đã gây ra chuyện này và giờ tôi phải cứu vãn tình thế đó.

 

Chọn ra mảnh lớn nhất, tôi gói ghém vào trong mớ váy áo không dùng tới. Những thứ này biết đâu sẽ có ích. Bỏ lá thư của Lupe vào túi quần, còn dây chuyền mề đay của nhỏ thì tôi đeo vào cổ mình.

Tớ đến với cậu đây, Lupe.


Con đường được khai khẩn – những bụi cây bị giẫm đạp, nhựa cây rỉ ra, chỉ có dấu gãy đổ ở những bụi cây thấp. Tôi mường tượng ra Lupe, một mình và kiên quyết. Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy là tớ không hề tồi tệ.

 

Sau cái nheo mắt, ngôi làng xương dần mờ khuất tầm nhìn, tôi lấy bản đồ của mình ra và tiếp tục đánh dấu địa hình.

“Em không cần làm nữa đâu,” Pablo nói nhẹ nhàng. “Em nên nghỉ ngơi đi thì hơn.”

Tôi lờ anh. Tôi phải làm việc này. Cây bút lông ngỗng dường như là thứ duy nhất trên thế giớ tôi có thể dựa vào.

Xin cậu đấy, Lupe. Hãy bình an nhé.

 

Ba nói rằng Thống đốc cấm bơi để ngăn chặn bất cứ ai cố tình bỏ trốn.

Dù rằng cũng chẳng ai đi xa được. Hải lưu luôn thay đổi và đại dương đầy nỗi kinh hoàng – sứa, cá mập, rắn biển.

Tại sao rời khỏi đại dương lại khiến mọi người buồn vậy, ba?

Bởi vì nó cũng đầy ắp những điều kỳ diệu, và có thể đưa con đến bất cứ nơi nào trên thế giới này.

“Bất cứ nơi nào trên thế giới này”, tôi thì thầm với mặt mề đay. “Cậu nghe thấy mà phải không Lupe? Có rất nhiều nơi chúng ta phải thấy.”


Một khuôn mặt đen thui và lo lắng lướt qua tầm nhìn. Tôi nheo mắt tập trung, rồi nhắm mắt lại. Cú sốc khiến tôi lạnh rợn người. Tôi chết rồi, có lẽ là thế.

Nhưng tôi không cảm thấy mình đã chết. Tôi cảm nhận được mặt đất, cảm nhận mạch đập ở cổ.

Tôi ngước nhìn thêm lần nữa. Lọn tóc quăn dày đen bóng bết thành tím, gương mặt nhọ nhem mà Señora Adori không bao giờ chấp nhận, nhưng đúng là nhỏ!

“Lupe?”

“Tớ biết ngay là cậu mà! Ngay cả khi cậu cắt ngắn mái tóc ấy đi.”

 

Chúng tôi khoắng nước rửa sạch vệt máu khô ở chân mình và tôi thả ả mái La ra chạy loanh quanh trong vùng nước nông. Lupe nắm lấy tay tôi.

“Tớ xin lỗi,” nhỏ cất giọng khan khan. “Vì đã bỏ cậu lại.”

Tôi siết chặt tay nhỏ, “Đó không phải là lỗi của cậu.”

“Cậu không nghĩ tớ vô dụng chứ?”

“Không,” tôi nói chắc chắn. “Cậu thật dũng cảm. Cậu đi vào Vùng Đất Bị Lãng Quên khi mà không có ai khác làm được. Không phải tớ, không phải ba của tớ, không…”

 

Tôi nắm lấy tay Lupe và dựa vào bức tường vỡ vụn để đứng lên.

Đó là một sai lầm.

Âm thanh ken két nối lên giữa không gian tĩnh lặng. Bức tường phía sau tôi mở ra. Lúc tôi mất thăng bằng, tôi cố buông tay Lupe, nhưng nhỏ nắm lại thật chặt.

Cùng nhau, chúng tôi lao thẳng vào bóng tối.

 

“Cậu biết nó chỉ là một câu chuyện chứ?”

“Biết.” Tôi dừng lại. “Đó là câu chuyện hay nhất mà tớ từng nghe. Ai đã kể cậu nghe vậy?”

Lupe cười toe toét. “Chính cậu chứ ai.”

“Không, hỏi thật mà.”

“Là cậu đấy”, nhỏ lặp lại, nhẹ nhàng hơn.

Tôi ngừng cười. “Sao cơ?”

“Cậu đã kể vào ngày sinh nhật của tớ. Ba năm trước, khi chúng ta mới trở thành bạn thân. Cậu đã làm cho tớ một tấm bản đồ đến hang thỏ và chúng ta ngồi đó cạnh nhau, trong lúc ấy cậu kể tớ nghe. Tớ cực thích câu chuyện đến mức tớ đã viết lại ngay khi về đến nhà. Cậu không nhớ chút gì sao?”

 

Lupe siết chặt tay tôi nhẹ nhàng, và đầu thanh gỗ đập vào vai tôi.

Tôi thở hổn hển và những bọt khí thoát ra nhanh, Lupe trượt khỏi ngón tay của tôi.

Cơn đau đè nặng lên vai tôi. Tôi cố gắng kéo thanh gỗ ra, nhưng không thể. Tôi nhìn xuống làn nước nhuộm đỏ, và thấy cánh tay của Lupe nâng lên, chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bình thản, bọt khí cuối cùng thoát khỏi miệng Lupe.

Rồi nhỏ biến mất dưới làn nước.

 

Cột mốc cuối cùng được đánh dấu. Tôi cẩn thận khâu nó vào bản đồ của mình như là một ngôi sao vàng, sử dụng cùng ống chỉ khi tôi đã làm vòng đeo tay cho Lupe.

Cậu thật ủy mị đấy. Lupe sẽ nói thế.

Bên cạnh đó tôi viết ba chữ.

Cây của Lupe.

Tôi ngồi lại, hồi tưởng lại quá khứ qua tấm bản đồ. Nhưng khi tôi nhìn ngắm nó, lần bờ vai nhức nhối theo các khu rừng xanh mướt, màu xanh nước của dòng sông, những đường sao mờ nhạt – Tôi không chỉ nhìn thấy mực và sợi chỉ trên giấy nữa. Có điều gì khác ở đó – một thứ sống động như những bản đồ của ba. Có lẽ vậy.

Lời kết

Mực Giấy Và Sao Trời là câu chuyện đẹp về tình bạn đẹp và cảm động giữa hai cô gái dũng cảm sống trên một hòn đảo. Câu chuyện tình bạn ấy còn bao gồm cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời, tấm bản đồ tinh tế và mẩu chuyện huyền thoại kỳ diệu. Đó là một tình bạn trong sáng, quả cảm, luôn nhẹ nhàng dõi theo nhau tựa như những chòm sao ở bầu trời cao kia.

Hình ảnh: Thiện Thảo - Bookademy

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm