Cuộc đời vốn là những chuỗi hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ.
Satoshi và Yuko, vốn là hai người bạn đồng môn thời trung học, đang sống trong những ngày vợ chồng son hạnh phúc thì tai họa bất ngờ ập đến: Yuko có thể sẽ ra đi mãi mãi. Đối diện sự thật đau buồn ấy, Satoshi và Yuko đã chăm sóc nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, chia sẻ với nhau từng cơn đau, từng niềm vui nhỏ bé, trân trọng từng giây phút ở bên nhau.
Vẫn giọng văn nhẹ nhàng pha chút hài hước, như thể một cậu bé mới lớn đang thủ thỉ kể chuyện, Tchikawa Takuji một lần nữa khắc họa bức tranh tình yêu và chia ly bằng gam mầu sáng trong. Mỗi tác phẩm của ông là một lần thanh lọc tâm hồn người đọc.
Chỉ cần có tình yêu thì sự chia ly cũng không còn đáng sợ.
Xem thêm
Hầu hết các tác phẩm của Takuji đều nhắc đến sự chia ly và đợi chờ, và câu chuyện này cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Nhưng điểm sáng của câu chuyện này có lẽ là sự hội ngộ của họ trong phần kết của câu chuyện - một sự tái sinh mới cho một tình yêu tưởng chừng đã phải kết thúc trong tuyệt vọng và phân ly mãi mãi.
"Cuộc đời vốn là những chuỗi hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ”. Đây là 1 câu nói rất hay trong sách mà mình cực kì thích và tâm đắc. Khi đọc đến câu này mình lại nhớ đến 1 câu trong truyện "Tùy duyên" của nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch: “Cuộc đời là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp lại nhau lần nữa”. Chúng ta luôn có những cuộc hẹn gặp mặt để tìm hiểu đối tượng mình mong muốn nhưng nếu không có duyên thì liệu chúng ta có còn được gặp lại nhau bao lần? Có còn duyên để gặp và đến với nhau nữa không?
Yuko và Satoshi là đôi bạn học chung lớp với nhau từ hồi 15 tuổi nhưng trong khoảng thời gian dài học chung ấy, Satoshi lại không có quá nhiều ấn tượng về cô bạn Yuko ngồi ngay phía trên mình. Chỉ sau khi lên đại học, họ lại có duyên gặp lại nhau, thì khi ấy, tình yêu mới bắt đầu chớm nở. Thế mới nói, duyên phận ý trời là lẽ như vậy. Từ đó, tình cảm phát sinh và nảy nở theo thời gian, dù bị gia đình 2 bên phản đối nhưng họ quyết định đến với nhau, tình cảm họ dành cho nhau dường như không thể tách rời. Khi sống chung với nhau đc một thời gian, Yuko phát hiện mình bị 1 căn bệnh kì lạ - cơ thể cô bị thu nhỏ lại theo thời gian, dường như đã đi ngược quỹ đạo phát triển của cơ thể, từ 1 người trưởng thành dần biến thành 1 bé gái. Chứng kiến cảnh ấy, liệu bao nhiêu người không khỏi đau lòng, xót thương?
"Đôi khi, nghĩ đến sự ngắn ngủi của đời người, tôi thấy hơi buồn. Trước khi gặp Yuko, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện này, nhưng giờ hễ nghĩ đến việc thời gian mình được ở bên em chỉ có năm, sáu chục năm nữa thì trong lòng lại thấy tiếc nuối. Có điều, kể cả là một, hai trăm năm, chắc hẳn cũng sẽ có cảm giác như vậy thôi". Đúng là khi yêu trọn vẹn 1 ai đó thì thời gian dành cho nhau bao nhiêu cũng không đủ!