Cuộc đời vốn là những chuỗi hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ. Satoshi và Yuko, vốn là hai người bạn đồng môn thời trung học, đang sống trong những ngày vợ chồng son hạnh phúc thì tai họa bất ngờ ập đến: Yuko có thể sẽ ra đi mãi mãi. Đối diện sự thật đau buồn ấy, Satoshi và Yuko đã chăm sóc nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, chia sẻ với nhau từng cơn đau, từng niềm vui nhỏ bé, trân trọng từng giây phút ở bên nhau. Vẫn giọng văn nhẹ nhàng pha chút hài hước, như thể một cậu bé mới lớn đang thủ thỉ kể chuyện, Tchikawa Takuji một lần nữa khắc họa bức tranh tình yêu và chia ly bằng gam mầu sáng trong. Mỗi tác phẩm của ông là một lần thanh lọc tâm hồn người đọc. Chỉ cần có tình yêu thì sự chia ly cũng không còn đáng sợ.
Xem thêm

“Nơi em quay về có tôi đứng đợi” là một tác phẩm văn học của nhà văn Ichikawa Takuji. Nếu bạn đã đọc các tác phẩm của Ichikawa Takuji thì bạn đều biết rằng trong mỗi cuốn sách mà tác giả viết đều thể hiện đầy đủ 3 yếu tố: tình bạn, tình yêu và tình cảm gia đình.

Nội dung của câu chuyện kể về Yuko và Satoshi, họ vốn là hai người bạn đồng môn thời trung học, họ đem lòng yêu nhau và tạo nên một câu chuyện tình yêu trong sáng. Cuộc sống của đôi vợ chồng son rất hạnh phúc thì tai họa bất ngờ ập đến.

Vào một buổi sáng thức dậy, thân thể Yuko bắt đầu có biến đổi từ chiều cao đến các vòng trên cơ thể đều nhỏ hơn. Yuko từ cô nàng 24 tuổi bỗng chốc nhỏ lại bằng cô bé 14 tuổi và nhỏ đi cho đến khi lúc 4 tuổi khiến cho Satoshi rất ngỡ ngàng và lo sợ nhiều hơn. Ichikawa Takuji giống như một ông thầy phù thủy biến hóa câu chuyện từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tác giả đưa họ trở lại về những kỉ niệm lần đầu gặp nhau, lần đầu hôn nhau, họ đã có những kỉ niệm rất đẹp đẽ trong mối tình ấy.

Giữa Yuko và Satoshi vẫn có một tình yêu vĩnh hằng, có phải đây là điều tác giả muốn nói đến. Dù thân thể Yuko có biến nhỏ thì hai người họ vẫn gọi nhau bằng từ thân thương vợ – chồng, họ vẫn chăm sóc lẫn nhau. Nhưng mối quan hệ của họ không còn chứa chấp dục vọng nữa mà giống như quay trở về lúc mới yêu nhau. Ký ức mà tác giả vẽ ra cho Yuko chính là lần Satoshi đưa cô về gặp mẹ, được thưởng thức mùi vị sữa chua hâm nóng của mẹ, những trận sốt li bì thời ấu thơ, chiếc đu quay tách cà phê và cô chó John. Tình cảm gia đình dần tua chậm lại như thước phim, tưởng chừng đã đánh mất nhưng lại được thắp sáng lên trong trái tim giữa mẹ và con gái.

Tác giả còn cho chúng ta thấy được sự dũng cảm của 2 nhân vật, dù có gặp chuyện gì cũng không bỏ cuộc, họ đều vươn lên và cố gắng vượt qua mọi khó khăn. Dù đã có những lúc muốn buông xuôi nhưng họ vẫn tiếp thêm sức mạnh cho nhau và chống chọi tiếp. Yuko và cả Satoshi đều là những người mạnh mẽ và dũng cảm, hai người rất trân trọng những giây phút đầm ấm bên nhau và đem đến cho nhau niềm vui nhỏ bé.

Hầu hết các tác phẩm của Takuji đều nhắc đến sự chia ly và đợi chờ, và câu chuyện này cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Nhưng điểm sáng của câu chuyện này có lẽ là sự hội ngộ của họ trong phần kết của câu chuyện - một sự tái sinh mới cho một tình yêu tưởng chừng đã phải kết thúc trong tuyệt vọng và phân ly mãi mãi.

"Cuộc đời vốn là những chuỗi hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ”. Đây là 1 câu nói rất hay trong sách mà mình cực kì thích và tâm đắc. Khi đọc đến câu này mình lại nhớ đến 1 câu trong truyện "Tùy duyên" của nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch: “Cuộc đời là những lời chào gặp mặt và tạm biệt, cho đến khi chúng ta có duyên để gặp lại nhau lần nữa”. Chúng ta luôn có những cuộc hẹn gặp mặt để tìm hiểu đối tượng mình mong muốn nhưng nếu không có duyên thì liệu chúng ta có còn được gặp lại nhau bao lần? Có còn duyên để gặp và đến với nhau nữa không? 

Yuko và Satoshi là đôi bạn học chung lớp với nhau từ hồi 15 tuổi nhưng trong khoảng thời gian dài học chung ấy, Satoshi lại không có quá nhiều ấn tượng về cô bạn Yuko ngồi ngay phía trên mình. Chỉ sau khi lên đại học, họ lại có duyên gặp lại nhau, thì khi ấy, tình yêu mới bắt đầu chớm nở. Thế mới nói, duyên phận ý trời là lẽ như vậy. Từ đó, tình cảm phát sinh và nảy nở theo thời gian, dù bị gia đình 2 bên phản đối nhưng họ quyết định đến với nhau, tình cảm họ dành cho nhau dường như không thể tách rời. Khi sống chung với nhau đc một thời gian, Yuko phát hiện mình bị 1 căn bệnh kì lạ - cơ thể cô bị thu nhỏ lại theo thời gian, dường như đã đi ngược quỹ đạo phát triển của cơ thể, từ 1 người trưởng thành dần biến thành 1 bé gái. Chứng kiến cảnh ấy, liệu bao nhiêu người không khỏi đau lòng, xót thương?

"Đôi khi, nghĩ đến sự ngắn ngủi của đời người, tôi thấy hơi buồn. Trước khi gặp Yuko, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện này, nhưng giờ hễ nghĩ đến việc thời gian mình được ở bên em chỉ có năm, sáu chục năm nữa thì trong lòng lại thấy tiếc nuối. Có điều, kể cả là một, hai trăm năm, chắc hẳn cũng sẽ có cảm giác như vậy thôi". Đúng là khi yêu trọn vẹn 1 ai đó thì thời gian dành cho nhau bao nhiêu cũng không đủ!

Cốt truyện khá đơn giản và dễ đoán, khi đọc qua có thể thấy có chút đơn điệu, nhạt nhẽo, thế nhưng theo ý kiến của mình thì đây là một cuốn truyện đáng đọc.

Satoshi và Yuko là một đôi tình nhân đặc biệt. Họ tiến tới hôn nhân mà không có đám cưới, không có con, không giàu có nhưng cũng không bị sự bần hàn đeo đuổi, những gì họ có chỉ là tình yêu thuần túy, một tình yêu to lớn vượt qua cả sự ham muốn về thể xác, vượt qua cả nỗi sợ hãi của sự chia ly. Tác giả có lối dẫn dắt câu chuyện rất tự nhiên, cách viết khiến người đọc có cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại buồn man mác. Tuy NXB nhận xét rằng Ichikawa có giọng văn pha chút hài hước, nhưng mình lại không thấy thế (ý kiến cá nhân thôi), mình đọc từ đầu chí cuối cuốn truyện này cứ thấy nó buồn trong từng nhịp thở. Đôi tình nhân này đi đâu làm gì cũng mang trên mình một gam màu u ám, khiến quyển truyện tuy có cái bìa rất đẹp nhưng đọc xong rồi cũng thấy cái bìa nó u ám theo. Một điểm đặc biệt nữa là truyện tuy có cái kết hơi theo hướng sad ending nhưng đọc đến đấy lại không thấy cái kết này buồn chút nào (có thể do cả truyện nó buồn quá rồi), kết giống như một sự giải thoát hơn. Một cái kết buồn hiếm có mà mình không hề mong muốn thay đổi vì nó quá hợp lý.

Nói đi thì cũng phải nói lại, câu chuyện vẫn có chút thiếu thực tế. Chắc tại nó hơi sến và tập trung vào tình cảm nhiều mà mình cảm giác tác giả đã bỏ quên những yếu tố xã hội xung quanh. Truyện viết ở ngôi thứ nhất, dưới con mắt Satoshi nhưng theo mình đây cũng là một điểm chưa hoàn chỉnh. Nhân vật này có suy nghĩ hơi hướng đàn ông quá, đôi lúc cảm giác như câu chuyện bị đánh mất vì bản thân anh chàng này không suy nghĩ nhiều, thành ra đôi khi thấy thiếu chiều sâu.

Bạn có tin vào phép màu không?

Tựa như một cái rễ cắm sâu vào lòng đất như cảm giác hưng phấn và dư vị để lại khi ta dùng một món ăn yêu thích. Tình yêu luôn màu nhiệm và rực rỡ với âm sắc của riêng mỗi người.

Tôi tin.

Tin vào phép màu và càng tin vào tình yêu của Satoshi và Yuko.

Chúng ta không có quyền níu kéo thời gian, không được quyền thay đổi vận mệnh nhưng chúng ta có quyền được yêu thương, nhớ nhung, luyến tiếc, giữ trái tim trọn vẹn cho một người. Các tác phẩm của Ichikawa Takuji đều là những câu chuyện tình yêu đơn giản, thế nhưng ẩn sâu trong mỗi câu từ, qua từng hình ảnh cho đến khi kết thúc nó đều mang một nét rất riêng. Tôi nhớ về Yuko, nghĩ về nàng từ một cô gái 24 tuổi bị thu nhỏ dần thành một đứa trẻ. Nhớ về Satoshi - chàng trai ít nói luôn trước sau như một, hết mực chăm lo cho vợ. Họ chấp nhận mọi chuyện bằng tình yêu, cùng nhau tạo ra, lấp đầy cơ thể, tâm trí bằng ký ức về nhau.

Nàng tan biến trong hơi ấm, chàng thức giấc trong hương thơm. Cuốn nhật kí với những trang ghi lại chiều cao, căn nặng và số đo khiến ta đau lòng cho đến những trang cuối là bí mật mà nàng đã cất giữ, một bí mật đầy phép màu. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Yuko sẽ xuất hiện ở khu rừng trong công viên tự nhiên, chúng ta rồi sẽ lại là một gia đình phải không!? Một cái kết mở cho chúng ta có thể mặc sắc tưởng tượng, cái kết khung cảnh của một chuyện tình tuyệt đẹp.

Dù có là đớn đau tới cùng cực đi nữa, thì chẳng phải ở khu rừng đó, dưới bóng ủ rũ của những cành cây, tới cuối cùng, vẫn có người tìm kiếm và chờ đợi em.

Đọc tới những dòng cuối cùng, mình không biết những điều đã xảy ra là ảo ảnh, một giấc mộng dài, một cơn sốt nặng, một cái say hay là tất cả điều đó hòa trộn lại với nhau đây? Có lẽ mình vẫn chưa chấp nhận rằng đó là sự thật, và cũng cố gắng không muốn tin sẽ có điều đó xảy ra. Có những điều đẹp mà đượm buồn quá, có những cái sâu nặng mà phải đánh đổi bằng sự tiếc nuối, tất cả day dứt nhớ mong. Ban đầu khi đọc cuốn sách, mình thấy cái tình cảm đó không quá nhục dục, nhưng cũng không hẳn là thuần túy, cơ mà không điên loạn nên không gây ấn tượng từ những trang đầu. Cuối cùng cũng không có một sự bất ngờ nào cả, nhưng mình nghĩ cái day dứt đượm buồn dần dần và khi tới những trang cuối, cuốn sách sẽ thấm đẫm trái tim những ai đọc nó. Một buổi tối kéo dài với những ký ức tưởng chừng như sâu đậm, những cái hạnh phúc bé xíu thường nhật không có gì hơn. Thiết nghĩ, tuy đã trải qua nhiều chuyện còn rắc rối hơn, nhưng mình lại rung động và mắc nghẹn trước một câu chuyện nom có vẻ chỉ thường nhật như này.