Cuộc đời vốn là những chuỗi hội ngộ và chia ly. Hội ngộ là để chia ly. Chia ly là để có ngày hội ngộ.
Satoshi và Yuko, vốn là hai người bạn đồng môn thời trung học, đang sống trong những ngày vợ chồng son hạnh phúc thì tai họa bất ngờ ập đến: Yuko có thể sẽ ra đi mãi mãi. Đối diện sự thật đau buồn ấy, Satoshi và Yuko đã chăm sóc nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, chia sẻ với nhau từng cơn đau, từng niềm vui nhỏ bé, trân trọng từng giây phút ở bên nhau.
Vẫn giọng văn nhẹ nhàng pha chút hài hước, như thể một cậu bé mới lớn đang thủ thỉ kể chuyện, Tchikawa Takuji một lần nữa khắc họa bức tranh tình yêu và chia ly bằng gam mầu sáng trong. Mỗi tác phẩm của ông là một lần thanh lọc tâm hồn người đọc.
Chỉ cần có tình yêu thì sự chia ly cũng không còn đáng sợ.
Xem thêm
Cốt truyện khá đơn giản và dễ đoán, khi đọc qua có thể thấy có chút đơn điệu, nhạt nhẽo, thế nhưng theo ý kiến của mình thì đây là một cuốn truyện đáng đọc.
Satoshi và Yuko là một đôi tình nhân đặc biệt. Họ tiến tới hôn nhân mà không có đám cưới, không có con, không giàu có nhưng cũng không bị sự bần hàn đeo đuổi, những gì họ có chỉ là tình yêu thuần túy, một tình yêu to lớn vượt qua cả sự ham muốn về thể xác, vượt qua cả nỗi sợ hãi của sự chia ly. Tác giả có lối dẫn dắt câu chuyện rất tự nhiên, cách viết khiến người đọc có cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại buồn man mác. Tuy NXB nhận xét rằng Ichikawa có giọng văn pha chút hài hước, nhưng mình lại không thấy thế (ý kiến cá nhân thôi), mình đọc từ đầu chí cuối cuốn truyện này cứ thấy nó buồn trong từng nhịp thở. Đôi tình nhân này đi đâu làm gì cũng mang trên mình một gam màu u ám, khiến quyển truyện tuy có cái bìa rất đẹp nhưng đọc xong rồi cũng thấy cái bìa nó u ám theo. Một điểm đặc biệt nữa là truyện tuy có cái kết hơi theo hướng sad ending nhưng đọc đến đấy lại không thấy cái kết này buồn chút nào (có thể do cả truyện nó buồn quá rồi), kết giống như một sự giải thoát hơn. Một cái kết buồn hiếm có mà mình không hề mong muốn thay đổi vì nó quá hợp lý.
Nói đi thì cũng phải nói lại, câu chuyện vẫn có chút thiếu thực tế. Chắc tại nó hơi sến và tập trung vào tình cảm nhiều mà mình cảm giác tác giả đã bỏ quên những yếu tố xã hội xung quanh. Truyện viết ở ngôi thứ nhất, dưới con mắt Satoshi nhưng theo mình đây cũng là một điểm chưa hoàn chỉnh. Nhân vật này có suy nghĩ hơi hướng đàn ông quá, đôi lúc cảm giác như câu chuyện bị đánh mất vì bản thân anh chàng này không suy nghĩ nhiều, thành ra đôi khi thấy thiếu chiều sâu.