Câu chuyện được dẫn dắt bởi hai giọng kể.
Renée, năm mươi tư tuổi, gác cổng cho một tòa nhà sang trọng tại quận VII Paris, người đã sử dụng nghề nghiệp của mình như một lớp vỏ bọc: “góa chồng, người thấp, xấu xí, béo tròn”, bà xây dựng một hình mẫu hài hước về nghề này để “gìn giữ” tốt hơn đam mê bác học của mình với phim của Ozu, những nhân vật của Tolstoi và tranh tĩnh vật Hà Lan.
Sóng đôi với bà Michel, tâm hồn đồng cảm bất ngờ với bà, đó là Paloma, một cô bé mười hai tuổi, đặc biệt thông minh và bất hạnh. Cô bé đã thấy được sự phi lý của cuộc sống, của những người thân của cô: cô chị học sư phạm, bà mẹ chuyên uống thuốc chống trầm cảm, ông bố có chút hèn nhát. Paloma đự định sẽ tự tử vào ngày sinh nhật lần thứ mười ba và trong khi chờ đợi, cô ghi lại những “suy nghĩ sâu” cũng như kiếm tìm một cái gì đó “đáng để sống”.
Tâm hồn thuần khiết nhưng đầu óc cay độc, hai con người cô đơn này tìm kiếm những khoảnh khắc của cái đẹp trong thế giới tư sản thu nhỏ nghẹt thở bởi những thành kiến.
Nhím thanh lịch giỡn chơi với những nghịch lý nhờ những nhân vật kín đáo nhưng gây ngạc nhiên. Hài hước. Sâu sắc. Nhạy cảm. Triết lý. Ngay từ phần mở đầu, chúng ta sẽ khám phá ra một trong những ý tưởng chủ đạo của tác phẩm: “ảo tưởng lớn và phổ biến cho rằng ý nghĩa của cuộc sống dễ dàng được nhận ra”.
Xem thêm
Cuốn tiểu thuyết còn được góp giọng bởi cô bé 12 tuổi, Paloma, con gái của một gia đình giàu có sống trong tòa nhà nơi Renée làm việc. Một người trẻ tuổi hay lý tưởng hóa, cô bé buồn nản và thất vọng ghê gớm trước lối hành xử nhỏ nhen của những người may mắn được hưởng nhiều đặc ân quanh cô; vì vậy, Paloma đã có ý định tự tử vào dịp sinh nhật lần thứ mười ba của mình.
Khi cuộc đời của hai nhân vật gối lên nhau, Paloma dần phát hiện ra tài năng bí mật của Renée, và nhận thấy người phụ nữ khiêm tốn ấy có “phong cách thanh lịch của loài nhím: bên ngoài, bà ấy đầy gai nhọn, một pháo đài thực sự… tưởng như lờ đờ, vô cùng cô độc mà thanh lịch khủng khiếp”.