"Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay"
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin vào điều tốt có thật trên đời.
Xem thêm
Đã từ rất lâu nghe và thấy những cuốn truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh nhưng chưa lần nào cầm lên và đọc... cho tới hôm nay. Cuốn sách đầu tiên tôi được đắm mình và tự thả hồn vào "Ngồi khóc trên cây"
Những câu văn rất đỗi giản dị và đời thường nhưng lại gợi ra trong tâm trí tôi những hình ảnh rất chân thực về một vùng quê Việt Nam, những bài học được tác giả nhẹ nhàng gắn vài câu chuyện khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng những tình cảm, những thứ, những con người vốn hàng ngày ta coi là đương nhiên nhưng bất chợt vào khoảnh khắc nào đó ta lại vô tình nhận ra rằng ta đã trót yêu chúng, rồi tâm trạng thật hỗn loạn khi phải rời xa và cảm giác bị sụt xuống hố sâu khi đón nhận cái tin người mà mình thương, người mà cùng mình trải qua nhiều kỉ niệm, cùng nhau hứa hẹn bao điều lại là người bỏ mình ở lại một cách đột ngột đến nỗi cảm xúc không thể hòa cùng nhịp với tuyến lệ khiến nước mắt đáng lẽ phải rơi nhưng lại bị sự sững sờ ngăn lại.
Cuộc đời là một chặng đường dài mà vui buồn ta đều trải qua nhưng đôi khi có những vết thương, đau thương, mất mát chẳng thể liền sẹo, làm ta mỗi lần nhìn lại một lần đau.
Thật tiếc vì đến giờ khi đã là học sinh lớp 10 tôi mới đọc sách của bác Ánh, có lẽ vì nó nhận được quá nhiều sự ca ngợi và tung hô nên tôi sợ nhỡ mình không thích chúng thì sao, nhưng phải đọc rồi mới thấy cái hay, giản dị của bác Ánh. Bác xứng đáng là nhà văn gắn liền với tuổi thơ của trẻ em Việt Nam.